Bắc Thành Có Tuyết

Chương 15


Chu Di nói: “Nhưng hôm nay muộn quá rồi.

Em lại vừa uống rượu với bạn, bây giờ buồn ngủ quá.”
“Xe đang đi trên đường, nửa tiếng nữa đến nơi.

Nếu em mệt thì về nhà nghỉ một lúc đi, xe đến anh gọi điện thoại cho em.” Giọng của Đàm Yến Tây dịu dàng, nhưng trong lời nói thấp thoáng ý cứng rắn không cho từ chối.
Về nhà rồi lại đi sợ rằng sẽ làm phiền giấc ngủ của Tống Mãn và Trình Nhất Niệm, thế nên Chu Di không lên nhà mà vòng về lại giao lộ.
Gần đó có một cửa hàng tiện lợi, cô đi vào mua một chai trà ô long, sau đó đi thêm một đoạn nữa dọc theo đường cái đến một trạm xe buýt ở khu này.
Đương nhiên vào thời điểm rạng sáng như bây giờ sẽ không có chuyến xe nào chạy qua, Chu Di phủi bụi rồi ngồi xuống ghế dài trong chỗ chờ xe.

Phía sau lưng là vỉa hè, thỉnh thoảng có dăm ba tiếng bước chân.
Ngồi lâu, cơn buồn ngủ do men say bắt đầu ập đến.

Chu Di ngồi nghiêng người, một cánh tay đặt trên lưng ghế và gối đầu lên đó.
Đột nhiên, một tiếng còi xe vang lên đánh thức cô.
Chu Di hốt hoảng vội vàng ngẩng đầu tìm nơi phát ra âm thanh, thấy một chiếc xe đen đã hạ cửa kính xuống dừng lại bên ngoài làn đường của xe buýt trước mặt.

Cô nheo mắt xem thử, hình như thoáng thấy người ngồi ở ghế tài xế là Đàm Yến Tây?
Cô chần chừ đứng lên, mãi đến khi chiếc xe ấy lại bấm còi một lần nữa thì cô mới xách túi đi đến.
Mới đi hai bước bỗng dừng lại, rồi cô vòng về lấy chai trà ô long còn để trên ghế dài.
Sau khi mở cửa ngồi lên xe, Đàm Yến Tây cất tiếng trêu: “Không sợ gặp người xấu à, ngồi ngoài đường mà em cũng ngủ được.”
Ban đầu anh vốn không biết ban đêm có cấm xe chạy vào làn xe buýt không nên mới giảm tốc độ xe lại, ai ngờ lại trông thấy một người ngồi chỗ trạm chờ, thoạt nhìn rất giống cô.
Nếu không để ý cẩn thận thì e là sẽ bỏ lỡ.
Chu Di ngáp một cái: “Nếu không phải vì chờ anh, bây giờ em đang nằm trên giường ngủ rồi.”
“Mệt thì em ngủ trên xe đi.

Hoa kia sắp rụng rồi, sợ qua tối nay em không thể thấy được.”
Chu Di sững lại: “Đã nở rất nhiều ngày rồi ạ?”
Khi ấy cô chỉ thuận miệng nói thế thôi, vậy mà Đàm Yến Tây còn ghi nhớ thay cô.
“Mẹ Diêu nói vậy.”
Chu Di nghe được trọng điểm trong lời nói: “Mấy ngày nay anh không ở Bắc Thành sao?”
“Nếu anh ở đây thì thể nào cũng sẽ dành thời gian gặp em.” Anh nhìn cô, giọng nói đùa giỡn: “Người nào đó thì chẳng hề nhớ anh, đừng nói đến điện thoại, mà ngay cả Wechat cũng không thèm nhắn lấy một tin.”
“Sợ làm phiền anh mà.” Chu Di khẽ mỉm cười, cố ý nói.
Đàm Yến Tây biết rõ cô có ý nói dối để vượt ải nên chỉ cười một tiếng.

Một tay anh đặt trên vô lăng, tay còn lại tìm thuốc lá.
Chu Di nhìn thấy hộp thuốc trước nên đưa tay cầm lên rút ra một điếu và châm lửa, sau đó cô quay đầu lọc lại rồi đưa đến.
Ánh mắt Đàm Yến Tây nhìn xuống, nhưng không chủ động nhích đến gần.
Chu Di đành rướn người qua, để điếu thuốc sát bên miệng anh.
Khi này anh mới hơi cúi đầu ngậm lấy.
Vào khoảnh khắc đến gần này, Chu Di mới nhìn ra vẻ phong trần mệt mỏi trên mặt anh, cô hỏi: “Mấy ngày nay anh bận nhiều việc lắm sao?”
Đàm Yến Tây nhả ra một đợt khói, tay phải duỗi ra nhẹ nhàng gảy tàn thuốc vào gạt tàn: “Anh ở vùng khác họp mấy ngày.”
“Hôm nay anh mới về à?”
“Ừ, mười giờ tối máy bay hạ cánh.”
Nếu như vậy thì chẳng phải anh vừa về đến nhà là đi đón cô ngay sao.
Chu Di thừa nhận cơn say của rượu đã khiến cô trở nên dễ dàng cảm động, cô nói: “Anh dừng xe lại chút đi.”
Đàm Yến Tây nhìn cô, nghĩ cô uống say buồn nôn nên đạp thắng cho xe dừng lại bên lề đường.
Nhưng Chu Di lại đưa tay ra bắt lấy tay phải đang cầm điếu thuốc của anh.
Anh lập tức đổi điếu thuốc sang tay kia vì sợ làm cô bị bỏng.
Cô tóm cổ tay và giơ tay anh lên, còn mình hơi cúi đầu xuống và áp gò má lên mu bàn tay người đàn ông.

Mặt cô nóng vô cùng, mà làn da nơi tay anh thì hơi lành lạnh.
Đàm Yến Tây sững người.
Đây là chuyện ngu ngốc nhất cô làm kể từ khi quen biết tới nay, thậm chí nó còn mang ý kính trọng và khuất phục hơn việc chủ động dâng một nụ hôn.
Anh không lên tiếng, ánh mắt càng thêm âm u sâu lắng.
Rồi cánh tay anh chợt dùng sức, thoát khỏi cái ngón tay của cô và ôm trọn bả vai cô.

Đàm Yến Tây kéo cô đến gần mình, sau đó nghiêng người cúi đầu xuống.
Đôi mắt cô hơi mờ mịt mê ly, không biết vì men say hay do nụ hôn này.

Anh nhìn cô, cất giọng trầm ra lệnh: “Há miệng.”
Cô ngoan ngoãn khẽ nhếch môi, anh cắn đầu lưỡi cô.

Họ trao nhau nụ hôn sâu hòa quyện giữa khói thuốc và mùi rượu.
Hồi lâu sau, Đàm Yến Tây mới buông cô ra, thấy cô hít thở khó nhọc thì không khỏi nhướn mày cười nói: “Kỹ năng hôn của cô Chu đúng là trước giờ vẫn tệ như vậy.

Sao thế, bạn trai cũ không dạy em à…”
Chu Di lập tức che miệng anh: “Đàm Yến Tây.”
Đàm Yến Tây cụp mắt nhìn cô.
“Anh đừng nói những lời này.


Em cũng sẽ không nói.”
Đàm Yến Tây rất khâm phục bản thân vì mình có thể nghe hiểu được cái yêu cầu khùng điên này của cô.
----- Những chuyện trong sinh mệnh của em và anh, những người đã bước đến bên ta ở quá khứ và trong tương lai, đừng nhắc đến họ và cũng đừng nói về những thứ ấy.
Đàm Yến Tây ngẩn ra, sau đó mới cầm lấy tay cô và đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay: “Nhiều yêu cầu, tính khí tệ.

Sao anh lại nhìn trúng em nhỉ?”
Chu Di mỉm cười nhìn anh: “Mỡ heo che hết lòng dạ (*).”
(*) Gốc là “猪油蒙了心”: Vì lợi ích trước mắt mà làm chuyện không đúng, trái với lương tâm.
Men say nhuốm một tầng ửng đỏ trên gương mặt cô, hình như phản ứng cũng chậm chạp hơn bình thường.

Nụ cười này kéo dài một hồi lâu, bất giác trông có hơi ngây thơ hồn nhiên.
Ngây thơ hồn nhiên.

Quá hiếm có khó tìm khi từ này được đặt trên người Chu Di.
Đàm Yến Tây đẩy đẩy vai cô ý bảo cô ngồi thẳng lại, rồi ra vẻ cảnh cáo: “Ngồi ngay ngắn lại, anh phải lái xe, đừng quyến rũ anh đấy.”
“….”
Đúng là tên đàn ông không biết xấu hổ.
Khi đến tòa nhà kiểu phương Tây kia, Chu Di đẩy cửa xuống xe và thật sự trông thấy những cây lê ló ra ngoài lan can.

Những nhành hoa nở rộ, cả cây trắng muốt một màu, tựa như một mỹ nhân bước đi trong đêm
Trong lòng cô nhẩm đọc một câu thơ.
Hoa lê tỉnh giấc muộn dưới ánh trăng.
Đàm Yến Tây đậu xe xong đi đến thì thấy Chu Di không ấn chuông cửa mà chỉ đứng bên ngoài lan can sắt màu đen, ngẩn người ngắm nhìn bên trong.
Cô đút hai tay trong túi áo khoác, hơi ngửa đầu lên, bóng lưng man mác một cảm giác cô đơn quạnh quẽ.
Đàm Yến Tây bước đến, nhấn chuông cửa thay cô: “Vào trong xem không tốt hơn à?”
Chu Di khẽ mỉm cười: “Vâng.”
Chính cô cũng chẳng hiểu tại sao mình thích ngắm nhìn từ xa xa bên ngoài hàng rào hơn.
Một lúc sau, mẹ Diêu chạy ra mở cửa cho họ.
Chu Di cười nói: “Lại đến làm phiền dì rồi ạ.”
“Phiền gì đâu.” Mẹ Diêu cười nói: “Chỉ mong hai đứa tới nhiều nhiều chút.” Bà ấy chỉ sống ở đây một mình nên thường xuyên cảm thấy nơi này quá yên tĩnh.

Nếu không có ai đến, một ngày dài đằng đẵng trôi qua thật nhàm chán biết bao.
Bà ấy cũng rất thích Chu Di, quả là một cô gái vừa lễ phép vừa dịu dàng, lại không hề có mưu toan trong lòng.
Đàm Yến Tây và Chu Di đã ăn tối rồi nên phòng bếp không cần nổi lửa lên nữa.
Đêm đã khuya, chỉ nói đôi ba câu rồi ai về phòng nấy.
Chu Di đi tắm rửa trước, xong xuôi thì mặc đồ ngủ nằm lên giường, rồi lấy cuốn tạp chí tiếng Anh Đàm Yến Tây để bên mép giường lên xem thử.
Ngờ đâu vừa đọc không đến hai hàng thì mí mắt bắt đầu díp vào nhau.
Lúc Đàm Yến Tây đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy cảnh tượng thế này --- Cô nằm sát mép giường ngủ say, chỉ cần nghiêng người là sẽ ngã xuống đất, một cánh tay cô rũ xuống, quyển tạp chí mở ra nằm dưới đất.

Chiếc gối đè trên gò má, miệng hơi hé mở, hơi thở trầm nặng.
Đàm Yến Tây cười khẽ.
Anh đi đến nhặt tạp chí lên ném sang một bên, rồi bế cô đặt vào giữa giường.
Sau đó anh ngồi xuống bên mép giường, ngoảnh đầu quan sát chăm chú rồi đưa đầu ngón tay chạm vào hàng mi cong cong dài dài của cô.

Đàm Yến Tây vươn cánh tay ra tắt đèn và nằm xuống.
_
Lúc tỉnh dậy, đầu Chu Di đau như muốn nứt ra, may thay hôm nay là chủ nhật nên cô không cần đi làm.
Cô cầm điện thoại lên xem giờ, chỉ mới hơn tám giờ sáng.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Đàm Yến Tây đã rời giường rồi.
Cô lười biếng nằm bất động, mãi đến khi tiếng nước chảy bên trong ngừng lại và thay vào đó là tiếng vù vù của máy sấy tóc vang lên.

Chỉ chốc lát sau, Đàm Yến Tây đi ra.
Anh nhìn sang, “Em dậy rồi à.”
“Vâng ạ.”
“Hôm nay có sắp xếp gì? Lát nữa để tài xế đưa em đi, anh phải đến công ty.”
“Không có sắp xếp.” Chu Di ngồi dậy, ngáp một cái rồi vuốt vuốt lại mái tóc dài bù xù, “Em vốn định ở với anh.”
“Lên kế hoạch lúc nào vậy, sao anh không biết?” Đàm Yến Tây cười, vừa xoay người vừa thay quần áo.
“Vừa mới lên kế hoạch luôn đó.”
Chu Di ngồi dậy rồi mới phát hiện hóa ra ở trên giường vẫn có thể thấy gương trong phòng quần áo.

Trong gương, Đàm Yến Tây đang mặc một chiếc quần tây màu đen vào chân mình.
Cô không nhìn quá lâu, xoay mặt sang bên kia.
Khi Đàm Yến Tây mặc đồ tử tế và đi ra khỏi phòng quần áo thì Chu Di cũng xuống giường rồi: “Em vẫn muốn đi cùng anh.”
“Không ngủ thêm à?”
“Ngủ nướng ở nơi xa lạ không có cảm giác an toàn.”
“Nơi xa lạ...” Đàm Yến Tây hơi nhíu mày, rồi anh ngồi xuống mép giường, tự thắt cà vạt cho mình.
Chu Di tiến tới: “Để em làm cho.”
Đàm Yến Tây buông lỏng tay, nhìn cô so độ dài của hai bên cà vạt vô cùng tỉ mỉ, dường như cô tính toán rất chi li về phương diện chiều dài.
Anh cũng không thúc giục, ung dung quan sát cô vừa hì hục tay vừa nhớ lại cách thắt.


Cuối cùng chiếc cà vạt đã được thắt xong, một nút kết ngay ngắn đẹp mắt.
Sau khi thành công, Chu Di đang chuẩn bị lùi ra thì tay bỗng bị Đàm Yến Tây túm lấy.

Cô mất khống chế tiến về trước một bước, đầu gối khuỵu xuống giường.
Bàn tay Đàm Yến Tây đặt sau gáy cô, ngửa đầu hôn cô một cái rồi cười nói: “Tối qua em ngủ cũng đúng lúc thật.”
“….” Trong lòng Chu Di thầm nói em cũng đâu có cố ý, nhưng cô vẫn chủ động cúi xuống hôn anh.
Buổi sáng tinh mơ ngày xuân, những ảnh nắng mỏng manh từ bên ngoài rọi vào phòng, toát lên một sắc trắng dịu dàng.
Nụ hôn này như lửa cháy lan ra đồng cỏ, Đàm Yến Tây chịu cảm giác tiến thoái lưỡng nan đến cùng cực.

Cuối cùng khi kết thúc, anh nắm tay cô uy hiếp: “Chín rưỡi anh có buổi họp, đến trễ em chịu trách nhiệm đấy.”
Chu Di nằm trong lòng Đàm Yến Tây, ló ra khỏi bả vai anh ngắm nhìn những tia nắng mỏng manh.
Cô cố gắng giữ cho mình không bị phân tâm, vì chỉ cần cụp mắt là có thể nhìn thấy nốt ruồi màu nâu nhạt trên yết hầu nơi cổ anh.
Nước da anh thuộc tông trắng lạnh, nhưng hơi nóng tỏa ra vào giờ phút này càng khiến hương cam chanh thoang thoảng của sữa tắm sau khi tắm xong trở nên nồng đậm mà lâu dài.
Trên chóp mũi anh có một lớp mồ hôi mỏng, mà cô thì còn nóng rực hơn cả anh.

Cảm giác cứ như cô đang cầm một chiếc bàn là nóng hôi hổi, tay chân luống cuống nhưng lại không thể buông ra được.
Chu Di mất đi khái niệm thời gian, chỉ cảm thấy thời gian dài đằng đẵng không dừng.
Sau khi hơi thở ổn định lại, Đàm Yến Tây mới đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Đến lúc đi ra, anh đã thay một chiếc quần dài khác không khác màu với chiếc ban nãy là bao, có lẽ là gần như không phân biệt được.

Chu Di dựa vào kiểu dáng của chiếc cúc mà đoán ra được.
Anh vừa cài nút chỗ ống tay của áo sơ mi vừa nói với cô: “Xuống ăn sáng, rồi bảo tài xế đưa em về.”
Chu Di không nói lời nào, chỉ gật đầu.
Cô vẫn chưa thoát cảm xúc trong chuyện vừa rồi, giờ phút này nhìn thấy Đàm Yến Tây mặc một bộ vest nghiêm chỉnh, gương mặt lạnh lùng mà bình tĩnh thì bỗng có cảm giác xấu hổ khó tả.
Đàm Yến Tây không nghe câu trả lời của cô thì cúi đầu xem thử, nhưng ánh mắt cô lại tránh né.
Anh lại bước đến, khom người cúi đầu ghé tới trước mặt cô, mỉm cười và nói vô cùng thoải mái: “Còn đang suy nghĩ gì đấy?”
“…..

Anh đi nhanh đi, không sợ trễ à.” Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng chỉ nghĩ, không chịu nổi, cô phải mau chóng đi rửa tay.
Sau khi Đàm Yến Tây đi, Chu Di thức dậy đi đánh răng rửa mặt.
Tắm xong, cô choàng áo ngủ đi ra, tiến đến bên mép giường kéo rèm cửa sổ.
Ngoài cửa sổ trời quang mây tạnh, ánh nắng sáng ngời chói chang, gió ấm áp thổi qua.

Trên mặt cỏ, dưới tàng cây hoa lê đã có vô số những cánh hoa rơi rụng đáp xuống.
Cô ngắm nhìn khung cảnh một mình hồi lâu mới đi xuống dưới nhà.
Ăn sáng xong, cô và mẹ Diêu ra sân thưởng thức tách trà.

Dưới cây hoa lê ấy có bàn và ghế, rất thích hợp để ngắm hoa và nhâm nhi trà thơm.
Chu Di lười biếng không muốn động đậy, ngửa đầu và hơi híp mắt nhìn những nhành hoa.
Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa trắng lả tả rơi xuống.

Cô đưa tay đón nhận một cánh trong số đó.
Mẹ Diêu cười tít mắt nhìn cô: “Buổi trưa cháu có ăn cơm ở đây không?”
“Lát nữa cháu phải về rồi ạ.” Chu Di cười nói: “Em gái cháu ở nhà một mình, sợ con bé tranh thủ trốn ra ngoài chơi lúc cháu không ở nhà.”
“Em gái cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu ạ, học lớp mười một.”
“Lớn vậy rồi mà cháu còn phải quản lý sao?”
“Tính cách em ấy nghịch ngợm lắm dì ạ.

Đầu năm nay mới phẫu thuật, cháu không dám cho con bé đi lung tung.”
“Ôi trời… Phẫu thuật gì thế?”
“Phẫu thuật tim ạ.”
“Ba mẹ cháu đâu? Họ không chăm sóc cho con bé à?”
Chu Di cười, quay mặt sang chỗ khác đáp: “Họ đã qua đời rồi ạ.”
Mẹ Diêu lập tức im bặt, hơi áy náy nhìn Chu Di.

Bà muốn an ủi cô nhưng lại không thể nói nên lời.
Sau khi ngồi chơi một lúc lâu, Chu Di chào tạm biệt để về nhà.

Trước khi đi, mẹ Diêu đưa cho cô một hộp điểm tâm, bảo là do mình làm, nghiên cứu các món mới mà làm nhiều quá nên ăn không hết, Đàm Yến Tây thì lại không hảo ngọt: “Cháu mang về cho em gái nếm thử đi, nếu thấy ngon thì lần tới dì bảo Yến Tây đưa thêm cho.”
Chu Di cười nói cảm ơn, không từ chối ý tốt của bà ấy.
_
Sau ngày này, cách thức sống chung giữa Chu Di và Đàm Yến Tây đã có thêm một thay đổi.

Hai người thường xuyên trò chuyện trên Wechat hơn, mặc dù cùng lắm chỉ giống như đang báo cáo sinh hoạt thường ngày.

Thật ra cô gần như chẳng biết gì về Đàm Yến Tây cả, ngoại trừ căn nhà phong cách Tây kia ra thì Chu Di không biết về hoàn cảnh gia đình anh, không biết anh làm việc ở đâu, bình thường anh hay đến chỗ nào nhất.
Mà cô cũng có ý không để bản thân biết được quá nhiều điều.
Càng không chủ động bảo muốn gặp anh.
Nếu Đàm Yến Tây đến tìm thì cô sẽ đi với anh.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đến tháng tư, Tống Mãn đi học lại, Trình Nhất Niệm đổi nghề đến công ty Chu Di làm, sách tranh của Cố Phỉ Phỉ chính thức ra mắt thị trường, mà tiền lương của Chu Di thì được tăng thêm một ngàn tệ.
Ngày hôm ấy cô nhận được cuộc gọi từ Đàm Yến Tây, anh hỏi cô có phải tăng ca trong kỳ nghỉ 1-5 tháng sau không.
Chu Di đang ngồi trong phòng ăn của nhà trọ, mở laptop xử lý một ít công việc mang về nhà, Trình Nhất Niệm cũng đang ngồi đối diện tăng ca.
Cô nhìn cô ấy một cái, sau đó đóng laptop lại và cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.
Chu Di đáp: “Em không tăng ca.

Có lẽ công ty không trả nổi tiền lương ba ngày đâu.”
Đàm Yến Tây: “Vậy đến Paris một chuyến với anh.”
Chu Di còn chưa kịp hỏi có phải qua đó chơi không, Đàm Yến Tây đã tiếp câu: “Đưa nhóm sang đấy khảo sát, đang thiếu một phiên dịch viên.

Em nhận công việc ngoài theo giờ như vậy thì tiền lương là bao nhiêu?”
Chu Di cười: “Nói tóm lại có phải anh đang đầu cơ trục lợi, âm mưu chiếm hời (*) cho mình không?”
(*) Nghĩa là lợi dụng địa vị của mình để thu lợi cho bản thân hoặc cộng sự của mình.
“Nếu biết rồi sao còn không mau ra giá?”
Lần này thì Chu Di không chắc chắn Đàm Yến Tây có đang nói đùa hay không: “Anh muốn tìm phiên dịch viên thật hay là?”
“Hay là anh ký hợp đồng lao động chính thức với em nhé?”
“Thôi đừng.

Có ai tán gái mà sử dụng sổ sách của chung đâu.”
Đàm Yến Tây dường như bị cô chọc cười, “Lát nữa có người kết bạn với em đấy, em gửi thông tin cho cô ấy để người ta xin visa cho em.”
Gọi điện thoại xong, Chu Di quay lại phòng ăn.
Trình Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Có phải gần đây cậu đang hẹn hò không? Hành tung cứ lén la lén lút.”
“Nếu nói thế thì không phải cậu cũng vậy à?”
“Mình…… Mình có sao?” Trình Nhất Niệm ngây ra.
“Một người trước giờ chỉ ăn ở cửa hàng tiện lợi như cậu, bây giờ lại thức dậy sớm nửa tiếng để làm cơm mang đi?”
“Mình… Mình muốn tiết kiệm tiền mà.”
Chu Di cười cười, không hỏi tiếp nữa.
Mặc dù trước đây cô và Trình Nhất Niệm chẳng giấu giếm chuyện gì với nhau, nhưng từ sau khi quen biết với Đàm Yến Tây, có rất nhiều chuyện cô không cách nào mở miệng nói cho cô ấy nghe được.
Trình Nhất Niệm không giống cô.

Cô ấy là con một trong gia đình có ba mẹ làm công chức, từ thành phố nhỏ đến Bắc Thành để học tập và làm việc.

Con đường mà cô ấy đi là con đường kia, là con đường dương quan (*) mà bao nhiêu người đã nghiệm chứng, đúc kết lại từ vô số kinh nghiệm của những người đi trước thành công.
(*) Cụm từ được ví với tiền đồ xán lạn thênh thang
Đi học, thi cử, học cao hơn, đến độ tuổi vừa vặn tìm một người thích hợp và kết hôn sinh con.
Chưa từng có tham vọng quá lớn, nhưng cũng có cho riêng mình một thế giới tinh thần nho nhỏ.
Cô cảm thấy Trình Nhất Niệm được con đường dương quan này che chở rất tốt, rất đơn thuần và cũng vô cùng sạch sẽ.
Cô và cô ấy không giống nhau.
Cô và Cố Phỉ Phỉ mới là người cùng đường.
Tống Mãn rất không vui khi biết kỳ nghỉ này Chu Di phải đến Paris.

Vốn dĩ cô bé đã hẹn lúc ấy đi dạo phố mua quần áo với Chu Di rồi mà.
Chu Di bảo: “Đừng tưởng chị không biết bây giờ trong lòng em đang vui thầm, không có sự giám sát của chị, thế là ngày nào em cũng ra ngoài hẹn hò với Tiểu Bạch chứ gì.”
“… Làm gì có ngày nào chứ!”
Chu Di nhìn cô bé chăm chú: “Có phải hai đứa đang hẹn hò không.”
“….

Dạ.” Tống Mãn thẹn thùng khi bị nhìn chằm chằm thế này, nhăn nhó nói: “Vậy thì làm sao, đây cũng là chuyện sớm muộn thôi mà.

Chị đã từng gặp cậu ấy rồi đấy, cậu ấy rất đáng tin.”
“Chị đâu phải không cho em yêu đương.” Chu Di đánh nhẹ vào đầu cô bé: “Tính khí của em đúng là càng ngày càng tệ.”
Đến ban đêm lúc ngủ, Tống Mãn lại thân thiết ôm lấy cánh tay Chu Di: “Chị, chị nói xem đến sinh nhật của Tiểu Bạch, em nên tặng gì cho cậu ấy mới tốt nhỉ?”
“Giày đá bóng.”
“Rẻ quá không tặng được, mà đắt quá thì ví tiền không gánh nổi.”
“Sổ phác họa.”
“Hình như bọn em không quá am hiểu cái này.”
Chu Di bị cô quấn lấy thế này thấy hơi phiền, “Sinh nhật cậu ấy khi nào? Từ giờ ra ngoài chị để ý giúp em xem có gì thích hợp để tặng cậu ấy không.”
“Tháng chín ạ.”
“….

Vậy bây giờ em hỏi làm quái gì.”
Tống Mãn cười khúc khích không ngừng: “Còn nói em, tính khí chị cũng tệ không kém.”
Hai người om sòm một hồi, sau đó tắt đèn.
Nhân lúc nằm trong bóng tối, Chu Di quyết định hỏi thêm mấy câu: “Em với Tiểu Bạch, tiến triển đến bước kia……”
“Chị đâu có kể em nghe chuyện anh Đàm Yến Tây, tại sao em phải nói cho chị nghe chứ.”
“Chị đang nói nghiêm túc.” Giọng Chu Di nghiêm nghị, “Cái khác thì không nói, nhưng bây giờ em mới mười sáu tuổi, có một số chuyện phải biết chừng mực, bảo vệ bản thân cho tốt.”
“… Chị nói gì em nghe không hiểu.”
Tống Mãn làm bộ làm tịch nên Chu Di dứt khoát nói thẳng ra: “Chị bảo bây giờ em chưa thành niên, không được phóng…”
Tống Mãn đưa tay bịt miệng cô lại: “Được được được! Bọn em đến tay còn chưa nắm nữa là!”
Chu Di cười ra tiếng.
Tống Mãn lầm bầm: “Chị đúng là quá đáng sợ.”
Chu Di vỗ vỗ lưng cô em gái: “Được rồi, ngủ thôi.”
_
Đoàn khảo sát của Đàm Yến Tây quả thật là nói không ngoa.
Một nhóm gồm bảy người, ai ai cũng có một chức danh rất ấn tượng.

Chu Di không nhớ rõ lắm, chỉ biết cô trợ lý Monica của Đàm Yến Tây và lãnh đạo cấp trung của tổ chiến đấu công ty họ tên là Doãn Sách.

Tuy Doãn Sách là lãnh đạo cấp trung nhưng những người khác tỏ ra rất kính trọng anh ấy.
Theo sự quan sát của bản thân, Chu Di đoán chắc là Doãn Sách có quan hệ với Đàm Yến Tây.

Có lẽ là bạn học, ngày xưa học chung trường hoặc là người thân.
Chuyến bay này rất dài, tận mười một tiếng đồng hồ.
Họ lên đường vào buổi tối, ngủ một giấc trên máy bay là đến sáng hôm sau đã hạ cánh tại sân bay Charles-de-Gaulle.
Chu Di ngủ đến khoảng ba giờ sáng thì tỉnh giấc, đèn trong khoang máy bay đã tắt, có người còn phát ra tiếng ngáy.
Cô áp trán lên cửa kính ngắm nhìn bên ngoài, ngoại trừ những tầng mây mờ mờ ảo ảo lướt ngang qua thì chẳng thấy rõ cái gì.
Sau đó cô lấy kindle trong túi xách ra, đọc đôi chút để giết thời gian.
Chẳng biết qua bao lâu, cô nghe Đàm Yến Tây ngồi bên cạnh lên tiếng: “Sao không ngủ vậy em?”
“Em không ngủ được.”
Chu Di quay đầu, anh ngáp một cái rồi đưa tay rút kindle của cô đi, nói: “Thế trò chuyện với anh đi.”
“Nói gì cơ ạ?”
Đàm Yến Tây ngàn lần vạn lần không muốn nghe cô hỏi lại câu này nữa, bất đắc dĩ nói: “Có cái gì không thể nói à?”
Chu Di cười, ngẫm nghĩ đôi chút rồi kể anh nghe về cuộc sống tại Paris lúc mình còn là sinh viên trao đổi.
Ở chung cư cũ, thuê chung phòng với bạn, ngoài ra còn có ba du học sinh khác, chia đều ra thì mỗi người hơn hai trăm euro.

Nhưng điều kiện môi trường sống thì không tốt lắm, bồn cầu luôn bị nghẹt, thông bồn câu chính là cơn ác mộng trong hồi ức của cô.
Về phần ăn uống thì đa phần do mình tự nấu vì tiện lợi.

Buổi trưa thì trường học có cung cấp bữa ăn cho sinh viên, mỗi bữa chỉ mất ba euro.

Tuy mùi vị của nó rất khó diễn tả nhưng chí ít là có thể đảm bảo lấp no bụng.
Công việc làm thêm phổ biến nhất là làm phiên dịch viên cho đoàn du lịch quốc nội, họ có một nhóm như vậy, mỗi lần có việc là cả đống người giành giật.
Chu Di nói: “Giống như kiểu xe đen chờ bên ngoài ga tàu, du khách vừa bước ra là tài xế lập tức ùa đến.

Lúc ấy trên mạng lưu hành một cụm từ là “chạy đua”*, dạng nhóm công việc bán thời gian này vô cùng phức tạp.

Vì để nhận được công việc mà có một số du học sinh liều mạng hạ giá, cuối cùng chẳng ai kiếm được tiền.”
* Trong tiếng Anh được gọi là “involution”: chỉ việc bị mắc kẹt, trì trệ.
Chu Di biết mình không phải là người giỏi kể chuyện, mỗi lần cảm thấy có phải hơi nhàm chán không, cô sẽ quay đầu nhìn Đàm Yến Tây thử xem sao.
Nhưng anh nghe vô cùng nghiêm túc.
Cô lại tiếp tục nói: “… Nhưng cũng có rất nhiều chuyện vui, ví dụ như em với bạn đi đến tiệm sách Gilbert Joseph tìm sách second-hand này.

Em đã tìm được một quyển ‘Người Tình’ đã ngưng xuất bản, sau đó đăng lên trang web second-hand bán với giá 37 euro, rồi em đã mua cho mình một chiếc váy mới để mặc trong buổi dạ hội.”
Đàm Yến Tây hỏi: “Kiểu gì vậy?”
Chu Di sững lại, rồi lấy điện thoại ra.

Chuyện này đã là của rất lâu trước kia, cô phải kéo vòng bạn bè mãi về trước mới tìm thấy.
Đàm Yến Tay đặt cánh tay trên tay vịn giữa ghế ngồi của hai người, nhích đến gần xem thử.

Trong ảnh là một cô gái chụp chung với cả nhóm người, cười tươi không thấy Tổ quốc đâu.

Trên người cô mặc một chiếc đầm xanh dài đến mắt cá chân.

Tuy là một màu xanh vô cùng đậm nhưng mặc lên người cô trông không hề thô tục chút nào, thậm chí nó còn tôn lên làn da tươi non trắng sáng hệt như củ hành tây sau khi bóc đi tầng tầng lớp lớp phần vỏ bên ngoài.
Đàm Yến Tây quan sát cô, cảm thấy thật thú vị.

Hóa ra cô gái này còn có thời điểm tươi trẻ mà căng tràn nhựa sống đến thế.
Anh đang định lên tiếng thì cô lại cất lời: “Trước đây khi chưa đến Paris, ấn tượng của anh về nó là gì?”
Đàm Yến Tây ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp: “Sông Seine? Trung tâm Georges-Pompidou? Bảo tàng Louvre?”
Cô tức khắc nhướn mày, vẻ mặt chợt trở nên kiêu ngạo: “Em không giống các anh.

Hồi còn đi học, em từng xem ‘Người Tình’ và ‘Mùi đu đủ xanh’, em cảm thấy chắc hẳn sắc thái chủ đạo của nước Pháp là xanh tối, vàng chói và đỏ rực, quanh năm nóng bức và ẩm ướt.”
“Chẳng phải ‘Mùi đu đủ xanh’ là phim điện ảnh Việt Nam à?”
“Thì ra là vậy, em tiếp thu thông tin.”
Chu Di khựng lại, bất giác cảm thấy có phải giọng điệu của mình hơi hưng phấn quá mức không.

Cô còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì Đàm Yến Tây đã đưa tay đến, bàn tay với những khớp xương sắc sảo nhẹ nhàng vuốt ve dái tai cô, “Em biết anh đang nghĩ gì không?”
Chu Di lắc đầu.
Cô quay đầu nhìn sang, trong khoang máy bay chỉ có chút ánh sáng nhàn nhạt.

Lúc cúi đầu, hàng mi đổ cái bóng xanh nhạt mờ mờ xuống dưới mắt anh.

Có lẽ vì thế mà các đường nét càng sâu càng rõ ràng hơn.
Ngón tay anh dừng giây lát, dường như đang chờ đợi ngay lúc cô quay đầu mà nhìn thẳng vào mắt cô.

Sau đó một âm thanh không nhanh không chậm, hòa quyện cùng chút ý cười lười biếng vang lên: “Anh đang nghĩ, anh rất thích em của ngày hôm nay.”
-
Chú thích:
Mùi đu đủ xanh: tiếng Pháp: LOdeur de la papaye verte; tiếng Anh: The Scent of Green Papaya, là phim điện ảnh nói tiếng Việt năm 1993, được sản xuất tại Pháp của đạo diễn nổi tiếng người Pháp gốc Việt Trần Anh Hùng.

(Wikipedia)
Người Tình: tiếng Pháp: LAmant, là một tiểu thuyết tự truyện của Marguerite Duras xuất bản năm 1984.

Bối cảnh lịch sử của tác phẩm là Việt Nam dưới thời Pháp thuộc.

Tác phẩm kể về mối tình lãng mạn và phức tạp của một thiếu nữ mới lớn của một gia đình Pháp đang gặp khó khăn về tài chính với một người đàn ông gốc Hoa giàu có.

(Wikipedia).

Bình Luận (0)
Comment