Thật sự là đồ vật của Thủy Thần cung sao?
Ta vội hỏi:
“Ngươi nói cho ta biết, cái tấm thẻ này dùng để làm gì?”
Triệu lão giáo sư vội nói:
“Sách sử ghi lại, vào năm Vĩnh Hợp Nguyên Niên có nạn lụt ở Cảnh Triều, dân tị nạn phải sống lang thang, sứ giả phái Thủy Thần đã lấy Kỳ Lân Huyền Vũ ra hiệu lệnh cho Thủy tộc, rút nước phù hộ dân, Quốc Vương vì biết còn đặc biệt xây dựng miếu Thủy Thần quy mô lớn, kim thân tế tự...”
Lại là tu Tứ tướng cục, lại là tu miếu Thủy Thần, thích làm kiến trúc vậy sao, có thể gọi Quốc Vương kia là chủ thầu thời cổ đại nha.
Mà theo ý của ông cụ Triệu, vật này giống như lệnh bài trong phim cổ trang, là tượng trưng cho thân phận, nó xuất hiện thì người dân bình thường đều phải run rẩy.
Vậy thì rõ rành rành rồi, vật vảy dài kia chính là người của Thủy tộc cũ.
Triệu lão giáo sư tiếp tục hỏi, vật này ta muốn ra giá bao nhiêu, chỉ cần nói được thì hắn sẽ kiếm nổi.
Trình Tinh Hà vui mừng, cảm thấy đỉnh cao đời người của mình cuối cùng cũng sắp tới, hắn mở miệng muốn báo giá, nhưng mỗi lần hắn mở miệng lại cảm thấy mình ra giá ít sẽ chịu thiệt, cá chép lớn dường như mở miệng cả hồi lâu cũng không nói ra được, người này mạng lớn hơn trời nên ta cũng không có tâm trạng mặc cả, chỉ nói qua loa lấy lệ, không để ý tới tiếng kêu gào khóc của ông cụ Triệu mà lập tức cúp điện thoại.
Trình Tinh Hà cũng nóng nảy:
“Đồ vật quý giá như vậy mà ngươi...”
Ta nói ngươi suy nghĩ lại cho thật kỹ đi, ta phải đối phó triệt để vật này.
Bạch Hoắc Hương vừa nghe vậy, ánh mắt sáng lên:
“Ngươi biết đó là vật gì rồi sao?”
Tên khốn xếp hàng - Đại Cái Tề (đại khái tề).
Chúc Ngốc Tử vểnh lỗ tai lên nghe, lập tức có chút không tin, ta thì nói:
“Muốn đối phó với vật kia, chúng ta phải tìm một vài công cụ.”
Ách Ba Lan lập tức xắn tay áo lên:
“Đốn cây hay là vác đá, ca, ngươi cứ nói một câu.”
Cũng không phải làm chủ thầu, cần mấy cái đó làm gì?
Ta trả lời:
“Cần câu cá, bột mùi cá, giấy gạo nếp, bột mì và cái quan trọng nhất là máu của phụ nữ mang thai, nước tiểu của phụ nữ mang thai.”
Dù sao Chúc Ngốc Tử cũng là một bậc tiền bối, vừa nghe ta nói đến mấy thứ này, sắc mặt hắn thay đổi, lộ ra biểu cảm khó tin, giống như là không ngờ tới ta đoán ra lai lịch của vật kia nhanh như thế.
Nghe vậy, Ách Ba Lan nhẹ nhàng thở ra rồi nói:
“Được rồi, cũng không khó tìm...”
Nói xong, ta lại nhìn về phía cái xỏ giày.
Cái xỏ giày cũng gật đầu theo:
“Soái ca, ngươi muốn ta đi tiểu sao? Được rồi được rồi - đừng nói là nước tiểu của tôi, cho ngươi cả người của ta cũng được.”
Ta lắc đầu và nói:
“Nàng đã bị bắt xuống một lần, vật kia rất nhạy bén, nhận được mùi, e là sẽ không bị lừa, chúng ta phải tìm phụ nữ mang thai khác mới được.”
Nói xong, ta nhìn về phía Chúc Ngốc Tử và nói:
“Ta vừa mới tới Tứ tướng hội, có chuyện vẫn phải cần ngài chỉ bảo.”
Chúc Ngốc Tử có chút miễn cưỡng nói:
“Cái gì?”
Ta trả lời:
“Mấy cái này được chi trả đúng không?”
Cổ họng Chúc Ngốc Tử cứng đờ, sau đó mới miễn cưỡng gật đầu.
Vậy thì tốt rồi, mấy thứ này ta đều từng mua rồi, cũng không rẻ đâu.
Tuy nhiên, đồ vật thì dễ mua, còn nước tiểu phụ nữ mang thai thì không dễ, bọn ta chưa quen cuộc sống ở đây, khó mà tìm người.
Chỉ có thể đến bệnh viện phụ sản để thử vận may trước.
…
Đúng lúc mới vừa vớt cái xỏ giày từ trong nước ra nên đã động thai, Bạch Hoắc Hương bảo nàng cũng nên đến bệnh viện phụ khoa khám thử.
Mặt cái xỏ giày lộ vẻ khó xử:
“Chuyện này...”
Ta nhìn kỹ sắc mặt cái xỏ giày, cũng nhìn ra, mũi nàng đích thật hơi nghiêng nghiêng, giống như mấy người bị hại trước đó, chủ nhân gặp phải kẻ bỉ ổi.
Trong ngành, hình dạng vành tai của cái xỏ giày được gọi là “không tích nước”, có nghĩa là không có vành tai, phúc khí rất mỏng, mệnh tương đối khổ, không chỉ không tích góp được tiền mà trên mối quan hệ nam nữ cũng luôn luôn bị thiệt thòi.
Mà trên gian môn của nàng lõm sâu xuống, mặt trên lưu lại một ít màu đỏ tà, chứng tỏ gặp người không quen, cha của thai nhi trong bụng nàng cũng giống như người cha khốn kiếp của ta, rút cổ vô tình.
Đều là nạn nhân của người đàn ông cặn bã, điều này khiến ta vô thức có chút đồng cảm với nàng.
Cộng thêm thái độ ấp a ấp úng của nàng, cũng biết - sau khi nàng kiểm tra ra mình mang thai, có lẽ cũng đang rất buồn.
Ta lại hỏi nàng:
“Gần đây có phải ngươi bị người ta gài bẫy không?”
Cái xỏ giày bị ta nói trúng tâm sự, đành phải gật đầu và nói:
“Không sợ các ngươi chế cười – đều là do bị tên sát nhân kia hại, đừng nói không muốn giữ đứa nhỏ kia, chính ta cũng không muốn sống.”