Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 135 - Chương 135 - Khủng Khiếp

Chương 135 - Khủng Khiếp
Chương 135 - Khủng Khiếp

Chương 135: Khủng Khiếp

Nhưng dù sao cũng đã mời bà bà thần về nhà rồi, tạm thời lấy ngựa chết làm ngựa sống đi! Thế là hắn đi moi móc hang chuột, tìm được một con chuột nhỏ còn chưa mở mắt, đợi đến nửa đêm không có ánh sáng mới nhét vào trong tủ âm tường của bà bà thần.

Kết quả đến ngày hôm sau, có người gọi cho hắn nói đơn vị đổi lãnh đạo, đúng là sư huynh hồi đi học của hắn, đã đề cử tăng chức cho hắn.

Con người thường leo lên cao, người trong đơn vị thấy hắn được tăng chức, biết tiền đồ của hắn xem như đã ổn định, còn ai dám nhắc đến mấy chuyện xấu xa kia của hắn nữa? Nịnh nọt còn không kịp kia!

Lưu ca vô cùng nở mày nở mặt, từ một chức vụ nhỏ ban đầu không ai coi trọng đã nhảy lên chức vụ có quyền lực hơn, trong thời gian rất ngắn đã có địa vị vô cùng quan trọng trong huyện.

Mà tháng nào bà bà thần cũng báo mộng một lần, đồ cung phụng cũng càng ngày càng lớn: Không phải ban đầu chỉ là một con chuột nhỏ thôi sao? Kế tiếp là mèo con, heo con, nghé con...Đều là vừa sinh ra, còn chưa mở mắt.

Mỗi lần bà bà thần ăn xong đồ cung phụng, Lưu ca lại có công việc tốt, lúc ấy Lưu ca đã nghĩ cho dù phải cung phụng cá voi cho bà bà thần, hắn cũng đồng ý.

Hơn nữa nói cũng kỳ quái, sau khi hắn nhét những thứ kia vào trong tủ bếp, chúng đều biến mất giống như bị ăn thật vậy - mà trong phòng lại không hề có tí mùi khác thường nào, đến lần tiếp theo dâng đồ cúng cũng không thấy có cái gì trong tủ bếp.

Điều này khiến Lưu ca càng ngày càng kính sợ bà bà thần.

Nhưng không ngờ đến tháng đó, bà bà thần lại cười tủm tỉm mở miệng, nói ngươi cho ta một đứa bé vừa sinh ra, chưa mở mắt đi.

Lưu ca vô cùng sợ hãi, động vật thì còn được, nhưng người thì sao được?

Sau khi tỉnh lại, Lưu ca rất đắn đo - nếu cho, mình lại không biết tìm ở đâu, mà nếu không cho, bà bà thần thức giận thì mình sẽ toi đời.

Lưu ca cắn răng một cái, tiền đồ quan trọng, thế là hắn nghĩ trăm phương ngàn kế lấy được một đứa bé còn chưa mở mắt.

Ngày đó lúc bỏ đứa bé vào tủ bếp, hai tay Lưu ca run bần bật.

Mặc dù đứa bé kia còn chưa mở mắt, nhưng vẫn biết khóc. Hắn còn đang nơm nớp lo sợ, nhưng đứa bé kia vừa vào trong tủ bếp đã không còn âm thanh gì nữa.

Sau đó, bên trong liền vang lên tiếng nhai nuốt.

Lưu ca bị dọa đổ mồ hôi đầm đìa, lảo đảo lùi về sau, đồng thời thầm nghĩ cứ như vậy thì không được, hôm nay ăn trẻ con, ngày mai ăn người lớn thì sao?

Sợ rằng bà bà thần là một thứ rất khủng khiếp.

Thế là hắn liền đi tìm đồng nghiệp Tây Xuyên kia, muốn hỏi có thể tiễn bà bà thần đi được không?

Nhưng sau khi nghe ngóng mới biết được, sau khi đồng nghiệp kia giới thiệu bà bà thần cho hắn đã từ chức về quê, đã rất lâu rồi không có tin tức gì.

Lưu ca bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, liền đi hỏi thăm về đồng nghiệp kia khắp nơi. Tuy không tìm được cách liên lạc, nhưng lại phát hiện không biết trong nhà đồng nghiệp này xảy ra chuyện gì mà người nhà lần lượt chết hết, chỉ còn lại mỗi một mình hắn.

Lưu ca vô cùng sợ hãi - nhưng hắn lại không dám làm gì bà bà thần, cứ sống nơm nớp lo sợ như vậy qua một tháng, bà bà thần lại xuất hiện, nhưng lần này bà bà thần không mở miệng, chỉ chỉ về phía ảnh chụp con hắn.

Lưu ca lập tức tỉnh lại, mấy đời nhà bọn họ chỉ toàn con độc đinh, hắn vất vả làm việc là vì cái gì, không phải là vì con trai sao?

Con trai là mạng sống của hắn, sao có thể giao con trai cho bà bà thần được?

Lúc này hắn mới nhận ra, chỉ sợ bà bà thần là một chiếc thuyền hải tặc, đi lên sẽ không xuống được nữa!

Hắn lại không dám ném bà bà thần đi - hắn nhớ tới tiếng nhai nuốt kia, cũng không dám thò tay vào ngăn tủ đó nữa!

Thế là cả tháng này hắn đều ôm con trai, không chịu nhét con trai vào trong tủ âm tường.

Đêm đó hắn không ngủ, cứ nhìn chằm chằm con trai trong lòng, đến lúc trời sắp sáng mới ngủ gật.

Sau khi tỉnh lại, thấy con trai vẫn còn yên bình ngủ trong lòng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nghĩ thầm bà bà thần này cũng không có bản lĩnh gì lớn, về sau không cung cấp nữa là được!

Nghĩ như vậy hắn liền gọi con trai dậy.

Nhưng điều khiến người ta sợ hãi lại xảy ra - đứa bé không tỉnh lại nữa!

Hắn sợ đến mức hồn phi phách tán, sau khi vợ biết chuyện cũng lấy nước mắt rửa mặt.

Bây giờ Lưu ca mới biết bản lĩnh của bà bà thần, nhưng hắn lại không dám nói ra chuyện của bà bà thần - nhỡ may nói ra, bà bà thần tức giận, không trả lại con trai hắn thì sao?

Cứ tiếp tục như thế cũng không phải cách hay, ngày nào vợ hắn cũng đi tìm đại sư, bị lừa không ít tiền, nhưng con trai vẫn không hề tỉnh lại.

Bình Luận (0)
Comment