Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 154 - Chương 154 - Ngoài Ý Muốn

Chương 154 - Ngoài Ý Muốn
Chương 154 - Ngoài Ý Muốn

Chương 154: Ngoài Ý Muốn

Khỏi phải nói, ở đây nướng thời gian dài như vậy, cũng chưa từng được uống ngụm nước đàng hoàng nào, ta hơi sửng sốt, quả thật rất thoải mái, nhưng qua một lúc sau, toàn bộ tay chân đều vô cùng khó chịu – âm khí trong nước ở đây rất nặng, lạnh thấu xương! Nếu ngâm mình lâu ở chỗ này chắc chắn sẽ bị thoái hóa khớp kinh niên mất.

Nghĩ như vậy, ta liền lặn nhanh hơn, tốc chiến tốc thắng đi, huống chi ta cũng không phải thợ lặn chuyên nghiệp, một hơi nhịn không được bao lâu.

Ánh mắt thích ứng với ánh sáng nơi này, ta thấy rõ bóng tối kia, cả người lập tức nổi hết da gà - những thứ kia, không phải gì khác mà là khung xương!

Có xương của trâu bò, có xương của chim chết, đủ loại, thậm chí còn có mấy cái khung xương của người chết - có lớn có nhỏ, một trong số đó còn là khung xương của trẻ con, trong ngực còn ôm một thứ - bộ xương của con bê.

Ta nhớ lại chuyện trưởng thôn từng nói, trong lòng bất giác thấy thê lương, đây hẳn là đứa bé chăn bò mà trưởng thôn đã từng nói.

Trưởng thôn đã hơn bảy mươi tuổi rồi, nhưng tiểu ca ca này vẫn chưa trưởng thành.

Lúc này, ta thấy một bóng dáng trắng như tuyết đang đứng ở dưới nước - cổ tay bị cụt, đúng vậy, chính là Hạn Bạt!

Tốt quá.

Ta cởi thắt lưng quần ra, quấn vào tay nàng, chỉ muốn đưa nàng ra ngoài.

Nhưng quan trọng là, nàng lại không thể nhúc nhích.

Lúc ấy, trái tim ta trầm xuống, không thể nào chứ, bây giờ là ban ngày, nàng hẳn là đã cứng giống như thi thể bình thường mới đúng!

Ta cúi đầu nhìn, lúc này mới nhìn ra, chân nàng bị kẹt trên một vật đen như mực - quan tài?

Hình thức của quan tài kia không giống như đồ vật hiện đại, chẳng lẽ nơi này còn có một ngôi mộ cổ?

Đúng vậy...Trên quan tài gỗ có dấu vết của Thất Tinh Bắc Đẩu - bên trong còn là một người xuất gia!

Nắp quan tài bị vỡ, cho nên chân thi thể nữ mới bị kẹt lại, ta lại lặn xuống tới trước quan tài kia, muốn xem bên trong có cái gì.

Kết quả vừa nhìn ra - bên trong thật đúng là một người ăn mặc như người xuất gia! Hơn nữa, hắn không giống những bộ xương kia, thi thể hoàn toàn không thối rữa, nghiễm nhiên giống như người sống.

Mẹ kiếp, còn có phát hiện ngoài ý muốn à! Chẳng lẽ nơi này trùng hợp là nơi chôn cất của Huyền Môn sư huynh này?

Nhưng lúc này, hơi của ta đã không đủ dùng, trước mắt bắt đầu hơi choáng váng, đã không còn hơi sức tò mò gì nữa, phải nhanh chóng đi lên thôi.

Vì thế ta bái bái Huyền Môn sư huynh này, sau đó đưa tay vào quan tài, muốn gỡ chân nữ thi ra để dẫn nàng đi.

Chân nữ thi mềm mại, lấy ra hẳn là không khó, nhưng không ngờ, ta vừa nắm chặt cổ chân nữ thi, bỗng nhiên có một vật từ trong quan tài bắt lấy ta.

Năm ngón tay rõ ràng...Rõ ràng là một bàn tay!

Lần này cả người ta đều muốn nổ tung, hơi thở của ta gần như không thể thoát ra khỏi miệng - không thể nào chứ, Huyền Môn sư huynh kia vẫn còn sống ư?

Không thể nào! Nhìn cách ăn mặc của hắn, thể nào cũng phải chết mấy trăm năm rồi!

Ta chỉ muốn kéo tay ra, nhưng tay trong quan tài gắt gao nắm chặt tay ta, giống như bị đóng đinh rồi vậy, một chút cũng không buông lỏng!

Trong lòng ta lập tức kêu khổ thấu trời, lần này lặn xuống, ai có thể ngờ tới phía dưới còn có một cương thi chứ?

Lúc này, khí của ta đã hoàn toàn không đủ dùng, nếu không đi lên ta cũng sẽ làm bạn với bọn họ mất - chẳng lẽ, ta phải giống như tên Hạn Bạt kia, làm một tráng sĩ chặt đứt cổ tay ư?

Vậy đi đâu được, ta cũng không có cô cô, cũng không muốn làm Dương Quá!

Tục ngữ nói phúc không tới hai lần, họa tới không chỉ một lần, lúc này ta bỗng nhiên cảm thấy dưới chân có dòng nước ngầm bị khuấy động, giống như là có cái gì đó đang bơi tới, nhìn xuống, ta lập tức hoảng hốt - ta thấy một đôi mắt xanh biếc và một cái đầu dẹt.

Giống như là cá sấu!

Không đúng, đây không phải là cá sấu, đây là một con thạch sùng khổng lồ!

Đúng rồi, cái chỗ này âm khí rất nặng, linh khí cũng rất nặng, chẳng lẽ...không sai, vừa nhìn khí, thứ kia mang theo thanh khí, tám phần là ẩn núp ở đây rất lâu rồi, đã thành thạch sùng tinh.

Con thạch sùng khổng lồ kia nhìn chằm chằm ta, giống như rất hứng thú, nhe ra hai hàm răng nhọn hoắt như dao và cắn về phía ta!

Lúc ấy, ta không thèm để ý gì nữa, kéo quan tài kia, xoay người lập tức bơi lên trên - thật là liều mạng dùng toàn bộ sức lực yếu ớt còn lại!

Mà con thạch sùng khổng lồ kia vỗ nước, cũng theo sát phía sau, giống như một con cá sấu thời tiền sử vậy!

Mắt thấy mặt nước cách ta càng ngày càng gần, khí của ta lại không đủ dùng - thể lực bị tiêu hao quá mức, đến người cá chắc cũng chịu không nổi!

Lại cố gắng thêm nữa, mặt nước ở ngay trên đó - không được, chân ta không còn chút sức lực nào nữa...

Bình Luận (0)
Comment