Chương 156: Chỉ Còn Hơn Ba Trăm Ngày
Trình Tinh Hà liên tục lắc đầu:
“Mọe nó, người này có phải quá xui xẻo rồi - một trăm cách chết trên tivi cũng không ai xui xẻo như hắn chứ?”
Đây đều là số phận, không nhận không được.
Dựa theo quy định của Huyền Môn, quan tài của môn hộ nào đều phải được hạ táng dựa theo quy định của môn hộ đó, ta lập tức đi tìm manh mối, muốn tìm xem sư huynh này nhà ai, nhưng dù sao ta cũng chưa từng lăn lộn ở Huyền Môn, cũng nhìn không ra.
Huống chi, tiện thể xem tướng mạo, xương cốt phần lông mi của vị sư huynh này lồi lên, đáng tiếc ấn đường bị tổn hại, làm cung thiên di chia làm hai, vậy chứng tỏ hắn cũng có tham vọng, nhưng tham vọng của hắn không được đền đáp, quả thật là một nhân vật bất hạnh.
Lúc này, ta bỗng nhiên phát hiện trong ngực hắn giống như có thứ gì đó, lập tức lấy ra - là một sách giản, mở ra xem, chữ viết là dùng kỹ thuật đặc biệt thêu lên, thế nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phân biệt được.
Khỏi phải nói, chẳng lẽ hắn đã đoán trước mình sẽ bị ngập nước, mới dùng loại cách này để không bị ngâm nước đến hư cách đã ghi chép lại?
Ta vừa nhìn kỹ thì sửng sốt, trái tim ta thoáng nhảy dựng lên - “Suốt phần đời còn lại, phải tìm tứ tướng cục.”
Khát vọng của hắn lại là muốn tìm được tứ tướng cục?
Ta lập tức nhìn về phía Trình Tinh Hà, Trình Tinh Hà cũng trợn mắt, thốt ra:
“Người của Ngụy gia ở Kinh Nam?”
Đúng rồi, dựa theo ý của Mã Nguyên Thu, tứ tướng cục có liên quan đến bốn gia tộc, trong đó một người là Liễu Kiều Trình gia của Trình Tinh Hà, xem ra Ngụy gia ở Kinh Nam này cũng vậy.
Nội dung kế tiếp, chính là sư huynh này vì tìm được tứ tướng cục đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng liều mạng cả đời cũng không có được kết quả mong muốn, cho nên hắn bí quá hóa liều, muốn dùng cách thi giải tiên, một lần nữa tu hành thành người, trăm năm sau, tiếp tục tìm tứ tướng cục.
Ta còn tưởng rằng “tham vọng” của hắn là thi giải thành tiên, thế nào cũng không nghĩ tới lại có liên quan đến tứ tướng cục.
Thứ này rốt cuộc là cái gì, vì sao lại quan trọng như vậy? Hơn nữa...Hắn tìm cả đời cũng tìm không thấy, có phải mấy gia tộc còn lại cũng vì tìm tứ tướng cục gì đó, cũng mất hết kiếp này đến kiếp khác, cuối cùng trọn đời đúng không?
Mà lời cuối cùng, lại càng không thể tưởng tượng nổi, hắn nói nếu tính toán không sai, Chân Long sẽ xuất hiện ở chỗ này, cho nên hắn lựa chọn ở cái chỗ này để thi giải, nếu như thi giải thành công, mở mắt là có thể tìm được Chân Long.
Chân Long? Đó là cái quái gì vậy?
Câu cuối cùng của sách giản là “Chân Long chuyển thế, lúc đó có thể phá tứ tướng.”
Trên thế giới này có Rồng xuất hiện ư?
Trình Tinh Hà hiển nhiên cũng đang suy tư vấn đề này, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Mấy đời người cũng không thể tìm thấy một thứ, bảo hắn đến tìm, chuyện này quá làm khó con cháu rồi.
Ta vỗ vỗ bả vai hắn:
“Ngươi cũng không cần gấp gáp, ngươi xem, nhiều người như vậy cả đời cũng không tìm được, ngươi cũng không thể nào chỉ nói tìm được liền tìm được, dù sao mọi chuyện đều phải từ từ...”
Trình Tinh Hà lại hất tay ta ra, cao giọng:
“Ta không có thời gian từ từ nữa, ta chỉ còn hơn ba trăm ngày.”
“Hả?”
Ta sửng sốt:
“Ý ngươi là sao?”
“Ý ta là...”
Trình Tinh Hà mấp máy khóe miệng:
“Trong vòng ba trăm ngày, nếu không tìm thấy tứ tướng cục, ta sẽ chết, mà ta là người cuối cùng của Trình gia Liễu Kiều.”
Chính là nói, hắn chết thì Liễu Kiều Trình gia sẽ không còn?
Ta chợt nhớ tới hắn đã từng nói, hắn biết thời gian chết của mình, còn nói qua, không biết mình có thể có con cháu đời sau không.
Hắn lấy sách giản từ trong tay ta và đi ra ngoài mà không nói một lời.
Ta nhận ra bầu không khí không đúng lắm, hắn chắc chắn không giống như đang nói đùa.
Đến bên ngoài, thần thái của Trình Tinh Hà vẫn rất lạ - có một cảm giác vô cùng đau thương.
Thay vì làm phiền hắn, ta đã kéo Hạn Bạt đến ủy ban thôn.
Một đám người trong thôn chạy tới, nhìn chằm chằm cái thi thể kia đến sững sờ:
“Đây chính là Hạn Bạt sao?”
“Đẹp quá!”
“Đẹp như vậy sao có thể là tai họa được? Nếu con trai hiếu thảo nhà ta có thể cưới được cô gái xinh đẹp như vậy thì tốt biết mấy!”
“Đẹp cái quái gì, người đẹp sẽ hút con trai hiếu thảo nhà ngươi thành một quả óc chó đấy?”
Duy chỉ có sắc mặt của trưởng thôn và Nhị Trụ Tử thay đổi, Nhị Trụ Tử nhìn chằm chằm thi thể kia, thậm chí trưởng thôn còn đặt mông ngồi ở cánh cửa.
Ta đã nhìn ra nhưng không nói gì, chỉ nói:
“Bây giờ là xế trưa, mọi người đừng ngẩn ra đó nữa, cùng nhau đến giúp đỡ đóng cọc xương cốt của Hạn Bạt này vào là mưa sẽ xuống ngay.”
Cái gọi là đóng cọc xương cốt, cũng chính là thiêu hủy thi thể của Hạn Bạt, sau đó lấy tro cốt còn sót lại, dùng gỗ đào đóng đinh lại và chôn ở trong đất.