Chương 158: Nữ Sinh Xui Xẻo
Nữ sinh viên đại học kia lại cầu xin hắn, nói mình ra ngoài làm thuê là vì kiếm tiền khám bệnh cho mẹ già ở nông thôn, nếu không ra khỏi đó, mẹ già của nàng sẽ ngã xuống mất, ở nông thôn có sống được hay không cũng khó nói.
Thì ra sinh viên đại học cũng là người đáng thương, lúc trước ba nàng bởi vì nàng là con gái, trong cơn tức giận đã ly hôn với mẹ nàng rồi tái hôn, mẹ nàng sợ nàng chịu khổ nên không tái giá. Vì để nuôi dưỡng nàng vào đại học, mẹ nàng đã liều mạng làm việc, nàng thật vất vả mới lên được đại học, mẹ lại lao lực quá sức thành bệnh rồi ngã xuống, nếu nàng bị nhốt ở này, không ai quan tâm đến mẹ nàng, vậy mẹ nàng nhất định sẽ không sống nổi.
Nữ sinh viên đại học lại quỳ xuống cầu xin hắn, nói chỉ cần có thể để cho nàng trở về, sau này chắc chắn sẽ lấy ơn báo đáp.
Nhị Trụ Tử nhìn nàng, nũng nịu đáng thương, nhìn thế nào cũng thấy thích, cũng động lòng với nàng, lại thật sự thả nàng ra.
Sau khi trưởng thôn biết được, tức giận giậm chân - đó là người hắn dùng tiền tiết kiệm cả đời để đổi lấy, sờ cũng không thèm sờ chút nào mà cứ như vậy thả đi? Vợ đã biến mất, ngươi đi đâu cưới được người thứ hai đây, chờ gia đình này tuyệt hậu sao?
Trưởng thôn liền ép buộc Nhị Trụ Tử, bắt hắn đuổi theo nữ sinh viên kia.
Cũng là nữ sinh viên kia xui xẻo, đường rời núi không biết đi như thế nào, lại bị bắt được, trưởng thôn kéo nàng trở về, nói chúng ta cũng không phải không có tình người, ngươi sinh được một nam một nữ, muốn đi đâu tùy ngươi, chúng ta không thể tiêu tiền vô ích.
Nhưng nữ sinh viên đại học có thể đồng ý không? Mẹ nàng không có ai chăm sóc sẽ chết mất, không quay về trường học cũng sẽ bị đuổi học, cả đời sẽ kết thúc.
Nữ sinh viên đại học cũng ngây thơ, lúc ấy lập tức mắng to, nói các ngươi làm như vậy là phạm pháp, chỉ cần ta còn sống một ngày, sớm muộn gì cũng kêu người bắt các ngươi, để cho các ngươi phải ngồi tù, cả đời cũng đừng mong sống tốt!
Lần này, nàng đã chạm đến điểm giới hạn của trưởng thôn – cả đời trưởng thôn vì cái thôn này mà cúi đầu tận tụy, không ai không phục, già rồi lại rơi vào kết quả như vậy, hắn không cam lòng!
Hơn nữa, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, đầu óc Nhị Trụ Tử bị kích thích thì làm sao bây giờ, thật sự phải để gia đình này tuyệt hậu sao?
Vì vậy, trái tim của trưởng thôn lạnh đi, nói là ngươi nói đúng, là ta già đến hồ đồ rồi, ta sẽ tiễn ngươi đi
Nữ sinh viên kia cho là lời uy hiếp của mình có tác dụng, nói coi như các ngươi còn chút lương tâm.
Trưởng thôn biết ở đây có một nơi, ai rơi vào đó đều không ra được.
Hắn dẫn theo nữ sinh viên kia đến động không đáy, trực tiếp đẩy nàng xuống, lại nói với người ngoài là vợ bỏ lại Nhị Trụ Tử trở về thành phố rồi.
Sau khi Nhị Trụ Tử biết sự thật đã khóc làm loạn mấy ngày, trưởng thôn đang phiền lòng, chuyện mới lại đến - trong thôn có Hạn Bạt làm loạn, lại có người chết.
Trưởng thôn cũng nghe nói qua truyền thuyết Hạn Bạt này, biết là nữ sinh viên kia đến báo thù, nhưng hắn không dám nói ra sự thật - nếu người trong thôn biết, trưởng thôn mà người người kính trọng mới là thủ phạm của những chuyện ác độc này, ở trong thôn này sao hắn còn ngẩng đầu lên được nữa, Nhị Trụ Tử làm sao kiếm ăn ở trong thôn được nữa?
Hắn cũng sốt ruột, hết lần này tới lần khác đều có từng đợt thầy tới rồi lại lần lượt bỏ đi hết, chính là bắt không được thứ kia.
Nói đến đây, trưởng thôn thở ra một hơi, cũng nở nụ cười:
“Các ngươi gọi người đến bắt ta đi, ta chấp nhận ngồi tù, nói ra mọi chuyện rồi, trong lòng ta cũng thoải mái hơn nhiều.”
Nói xong, hắn dập đầu với các bà con thôn dân:
“Là trưởng thôn như ta vô dụng, không xứng đáng, xin lỗi các ngươi.”
Nhị Trụ Tử oa oa một tiếng khóc lên.
Người dân trong làng đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Ngay sau đó, ta thấy dưới đôi mắt của thi thể nữ kia có hai dòng nước mắt chảy ra.
Vì thế ta lại nói:
“Oan uổng của người bọn ta đều đã nghe thấy rồi, chúng ta nghĩ cách chăm sóc cho mẹ già của ngươi, ngươi cũng nên đi đi – thù coi như báo xong rồi.”
Hiện giờ, mặt trời đã sắp lặn hẳn, chỉ còn lại một chút tia sáng cuối cùng, nước mắt của thi thể nữ đã khô, ta kêu người châm lửa lần nữa, cuối cùng ngọn lửa cũng bốc cháy.
Một làn khói đen nhẹ nhàng bay về hướng bắc, tiếng khóc của Nhị Trụ Tử rung trời, mà hòa lẫn với tiếng khóc của Nhị Trụ Tử là là tiếng sấm mơ hồ.
Ánh chiều tà le lói, những đám mây đen lớn ùn ùn kéo đến, gió trước cơn mưa nổi lên quét sạch cái khô nóng của nơi này.
Chờ sau khi đem tàn cốt còn lại dùng cọc gỗ đào đóng đinh xuống thì mưa cũng rơi xuống, tiếp theo những hạt mưa lất phất biến thành mưa lớn, ào ào trút xuống, cá trắng sáng nối liền trời và đất, nơi này giống như được sống lại lần nữa.