Chương 163: Âm Binh Mượn Đường
"Chờ một chút!"
Cao lão sư vọt tới, run lẩy bẩy nói:
"Chuyện này không công bằng! Ngươi là cấp địa, Bắc Đẩu là cấp hoàng, ngươi đang ỷ lớn hiếp nhỏ, không sợ người ta cười nhạo ư?"
Đám tiên sinh xung quanh cũng bàn luận sôi nổi:
"Điều này cũng đúng..."
"Thực lực khác nhau quá khác xa, đều không huyền niệm."
Cao lão sư nhận được những tiếng ủng hộ này thì yên tâm hơn, vô cùng hy vọng nhìn ẻo lả, giống như muốn xin ẻo lả nương tay cho.
Ẻo lả thích thể diện, vừa nghe vậy cũng có chút do dự.
Nhưng Hàn Đống Lương lại cướp lời:
"Hình như là ngươi nghĩ sai rồi, cháu ngoại ta treo chuông phong thủy cho ông cụ trong kia, số tuổi của ông cụ lớn hơn cháu ngoại ta, làm sao có thể coi là xúc phạm tới người bề trên chứ? Ngươi cũng quá xem thường ông cụ kia rồi?"
Lúc này ông cụ vẫn còn ngồi trên ghế lẩm bẩm:
"Một ngày một quả trứng, bệnh gì cũng khỏi hẳn."
Mọi người cười rộ lên.
Hàn Đống Lương tiếp tục dương dương đắc ý nói:
"Là Lý Bắc Đẩu này tự mình muốn ra mặt thay ông lão, sao chúng ta có thể ngăn cản lòng hiếu thảo của hắn chứ! Mọi người đều làm chứng..."
Ta âm thầm cười nhạt, nếu ngươi thật sự cho rằng làm như vậy có thể hại chết ta, vậy thì ngươi đã sai rồi.
Ta cướp lấy cái “hộp sổ xố” kia:
"Khoan đã, lời này nên để ta nói mới đúng. Chúng ta hãy nhìn xem trừ hai bì thư này, mấy cái còn lại chưa bị rút có nội dung gì."
Hàn Đống Lương thấy vậy thì thay đổi sắc mặt, đưa tay muốn cướp, nhưng hắn không nhanh nhẹn bằng ta, ta nhảy sang bên trái, ngáng chân hắn ngã sấp xuống đất. Đến khi ẻo lả tới đỡ hắn, ta đã sớm xé hết bì thư ra rồi.
Mọi người nhìn nội dung trong bì thư, tất cả đều trợn to mắt, bảy bì thư còn lại đều là "bảo địa chiêu tài."
"Cái này..."
Sắc mặt Hàn Đống Lương lúc xanh lúc trắng.
"Chỉ có một cái khó khăn mà ngươi lại rút trúng, ngươi còn trách ai?"
Có người nói:
"Có bản lĩnh thì vừa nãy ngươi cũng rút được bảo địa chiêu tài đi!"
"Đúng vậy, là do tay mình thối, táo bón còn đổ cho trái đất không có lực hút."
"Đừng gấp."
Ta mở cái “hộp sổ xố” kia ra để mọi người nhìn, đám người lập tức ngây ngẩn - cái hộp bốc thăm này giống như ống nhòm, thật ra là có hai ngăn, nhưng đều bị che kín lại.
Tất cả bì thư trong một ngăn đều là thất bảo long mạch.
Có nghĩa là lúc Hàn Đống Lương cho ta rút đã mở ngăn chứa toàn thất bảo long mạch ra, cho dù ta bốc phải cái nào cũng đều là thất bảo long mạch. Mà lúc đưa cho ẻo lả lại mở ngăn khác ra, cho dù tên ẻo lả bốc kiểu gì cũng chỉ có thể là bảo địa chiêu tài.
Đạo lý này rất đơn giản, bình cửu chuyển long phượng của người cổ đại cũng giống vậy - rượu rót cho mình là một ngăn, rượu rót cho người ta là ngăn khác. Nhìn qua thì cùng là một bình rượu, nhưng thật ra có hạ độc cho ngươi ngươi cũng không biết.
"Đây không phải là ăn gian sao?"
"Đậu má, không ngờ đường đường là Hàn tiên sinh của Chính Nhất Đạo lại làm ra chuyện như vậy."
"Vậy thì mất mặt quá."
"Chẳng lẽ...Hắn thật sự sợ Lý Bắc Đẩu này có thể thắng được Hà thiếu?"
Ẻo lả cũng nhìn ra, hắn không nhịn được kéo Hàn Đống Lương lại mắng:
"Chính Nhất Đạo bị ngươi làm mất hết mặt mũi, giờ ngươi còn khiến ta mất mặt nữa? Chẳng lẽ ta muốn thắng tên gián đất này còn phải dựa vào ăn gian? Cậu, ngươi cũng bốn mươi năm mươi tuổi rồi, sao toàn làm chuyện gì không đâu vậy!"
Ta khẽ mỉm cười:
"Sợ thì cứ việc nói thẳng, sao phải quanh co lòng vòng làm mất thời gian của mọi người chứ?"
Ẻo lả cắn răng, bỗng nhiên kéo một fan não tàn từ trong đám người ra:
"Ngươi viết."
Fan não tàn kia vẫn luôn chìm đắm trong sắc đẹp của tên ẻo lả, đột nhiên bị kéo ra ngoài thì ngây người:
"Hả? Ta viết cái gì?"
"Bảo ngươi viết cái gì thì ngươi cứ viết!"
Sau đó tên ẻo lả nhìn về phía đám tiên sinh địa phương đang hóng hớt:
"Quanh đây có chuyện gì cần giải quyết, các ngươi nói đi!"
Người viết và người nói hoàn toàn là ngẫu nhiên, lúc này mới đúng là công bằng. Đám tiên sinh kia lập tức kích động - mình lại có thể tham dự vào trận đấu pháp!
"Vạn Quỷ Quật ở Hắc Thủy Loan vẫn chưa có người xử lý!"
"Chuyện ma quỷ lộng hành ở đập nước Cửu Khúc cũng chưa có ai giải quyết!"
Hàn Đống Lương không dám lên tiếng nữa, lần này hoàn toàn mất hết thể diện.
Lúc rút lần nữa, ẻo lả rút được chuyện ma quỷ lộng hành ở đập nước Cửu Khúc, ta rút được là lúc xây dựng ở kênh đào Lâm Gia đã đào được một thứ không tưởng tượng nổi trong rãnh, bắt buộc phải đình công.
Trình Tinh Hà nhíu mày:
"Chuyện kênh đào Lâm Gia kia...Ta cũng từng nghe nói, chuyện này quả thật không dễ làm!"
Thật ra chuyện này rất nổi tiếng, người địa phương đều biết kênh đào Lâm Gia rất quỷ quái, ma quỷ lộng hành - nghe nói có âm binh mượn đường.