Chương 265: Chuyện Phiền Toái
Hơn nữa với tính tình kia của Lương thái thái, không biết bình thường đã làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm đâu, xảy ra chuyện chắc chắn là vì báo ứng.
Đương nhiên chúng ta cười cũng không phạm pháp, ai nghe lời này cũng cảm thấy hắn bị điên, liền khống chế hắn lại.
Mà tên bảo vệ vừa giãy giụa vừa sờ sau gáy mình cứ như bị đau nửa đầu vậy.
Trình Tinh Hà mắng hắn:
"Ngươi cứ vu oan đi, Lương thái thái kia thấy ngươi cán chết nàng, bây giờ đang ở sau lưng chọc gáy ngươi đó!"
Lời này khiến tên bảo vệ cực kỳ sợ hãi, nước mắt nước mũi giàn dụa, luôn miệng bảo chúng ta mau cứu hắn.
Một nhân viên trường học nghe thấy vậy thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn chúng ta, sau khi thấy ta thì sửng sốt, đột nhiên hưng phấn chạy tới:
"Lý Bắc Đẩu!"
Ta sửng sốt, đây là ai?
Nhân viên đó vô cùng vui vẻ:
"Ta là Mã Lục, ngươi còn nhớ không? Chúng ta là bạn học hồi cấp ba! Đã bao năm rồi không gặp!"
Mã Lục...Ta đột nhiên nhớ ra, trước kia Mã Lục là một tên béo hơn hai trăm cân, không ngờ bây giờ vóc dáng lại chẳng khác gì Bành Vu Yến, cực kỳ đẹp trai.
Mã Lục nắm lấy tay ta:
"Ở trong nhóm bạn học đã biết ngươi làm nghề này, không ngờ lại gặp được ngươi thật, ta vẫn không quên tình cảm của chúng ta đâu."
Lúc ấy vì Mã Lục mập nên rất hay bị bắt nạt, người Nhật Bản mắng người ta là “ba ka” viết sang chữ Hán chính là “mã lộc”, cho nên mọi người thường xuyên gọi hắn là ba ka. Nhưng hắn lại rất hiền lành, ai gọi hắn hắn cũng không có phản ứng gì.
Có một lần không hiểu sao người hiền lành này đắc tội với Hòa Thượng, Hòa Thượng muốn đánh hắn, lúc ấy ta cảm thấy Hòa Thượng bắt nạt kẻ yếu, không nhịn được liền đánh một trận với Hòa Thượng vì hắn.
Lúc đó ta và Hòa Thượng đều vỡ đầu chảy máu, ai nấy đều bị phạt, mà Mã Lục còn chẳng cảm ơn được câu nào, ngày hôm sau đã chuyển trường đi, nghe nói là sợ bị liên lụy ảnh hưởng đến việc thi đại học.
Vừa nghĩ tới ba chữ thi đại học, trong lòng ta có chút khó chịu, nhưng ta lập tức lấy lại tinh thần, gật đầu một cái.
Hóa ra sau đó Mã Lục thi đại học sư phạm, làm thầy giáo ở đây.
Mã Lục ngượng ngùng nói:
"Chuyện trước kia, trong lòng ta thấy rất hổ thẹn, nhưng bây giờ không phải ông trời đã cho ta cơ hội sao? Đi, ta dẫn ngươi và đồng nghiệp của ngươi đi ăn cơm cùng nhau, chúng ta trò chuyện một chút."
Trình Tinh Hà vừa nghe thấy ăn cơm thì vô cùng hưng phấn, còn gật đầu nhanh hơn cả ta. Ta nghĩ cũng tiện thể hỏi hắn chuyện giao lộ, liền đồng ý.
Mã Lục dẫn chúng ta tới nhà ăn trong trường, gọi mấy món xào.
Trước kia thời còn đi học rất nghèo, chưa bao giờ được ăn đồ xào cả, trong lòng ta có chút bùi ngùi, Trình Tinh Hà thì ăn đến mức không ngẩng đầu lên được.
Mã Lục hàn huyên mấy câu với ta, nói biết ta bây giờ có tiền đồ, sau đó lại lắc đầu, nói trước kia ngươi học tập rất tốt, đáng tiếc, nếu không có lẽ bây giờ đã có thành tựu lớn hơn rồin.
Ta khoát tay nói đều là số phận, không có gì phải nói cả.
Bây giờ ta cũng không muốn nhớ lại chuyện thi đại học nữa.
Chắc Mã Lục biết chuyện về sau của ta nên không nói nữa, ta liền chuyển đề tài, hỏi hắn giao lộ kia có chuyện gì đặc biệt hay không?
Mã Lục nói cho ta chỗ đó vốn không phải là giao lộ, mà là một rừng hoang.
Nhưng người địa phương đều nói trong rừng hoang đó có ma quỷ lộng hành, bình thường cũng không có ai dám đi vào, vừa đi vào sẽ gặp phải quỷ đập tường, hơn nữa bên trong thường xuyên có bóng ma bay lượn, nửa đêm còn nghe thấy có tiếng người hát ở trong đó.
Còn có người đồn rằng trước kia vì rừng cây này có quá nhiều ma quỷ lộng hành nên mới xây trường tiểu học Triều Dương ở gần đó, chính là muốn dùng dương khí của đồng nam đồng nữ để trấn áp thứ trong rừng.
Sau đó trường tiểu học Triều Dương càng ngày càng phát triển, đào tạo ra không ít nhân vật lớn, người địa phương cũng lấy việc cho con đi học ở đó làm hãnh diện, không ít người làm quan cũng đưa con vào đó.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì trường tiểu học Triều Dương không có đủ phòng học, nhưng lại không thể từ chối những đứa trẻ của gia đình giàu có, đương nhiên phải mở rộng diện tích.
Phía sau trường tiểu học Triều Dương là núi, rất khó thông, lúc đó lãnh đạo nhà trường đã quyết định phá bỏ rừng hoang này đi.
Người địa phương nghe vậy thì không chịu - nói thứ trong rừng hoang không thể chọc được, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhưng lãnh đạo nhà trường là người từng đi du học, căn bản không tin điều này, nói đây đều là đất đai của nhà nước, mà giáo dục là gốc rễ để lập quốc, đám người nhà quê mấy người cũng là vì thiếu giáo dục mới nói ra lời ngu muội như vậy.
Sau đó liền quyết tâm cho người đến phá rừng cây này.
Vừa chặt cây một cái, quả nhiên đã xảy ra chuyện phiền toái.