Chương 273: Mảnh Ghép
Vì vậy, tay trái của ta chộp lấy kim bạc:
“A Mãn!”
Một giọng nói nũng nịu quanh quẩn bên tai ta:
“Cô gia.”
Ta bị giọng nói này làm cho run rẩy, nhưng vội vàng ổn định lại suy nghĩ:
“Giúp ta ngăn chặn những người đó!”
Ta còn chưa dứt lời đã nghe thấy trên trần nhà xuất hiện một trận âm thanh chấn động, trần nhà lớn rơi xuống đập thẳng về phía mấy người chạy tới kia.
Những người đó né tránh, trực tiếp bị trần nhà ngăn cách ở bên ngoài, ta nghe thấy bọn họ gọi điện thoại:
“Căn tin thứ hai xảy ra chuyện...Đúng, cần quân tiếp viện!”
Lúc này, người không thể tới nhất chính là tiếp viện!
Nhưng càng ngày càng có nhiều người nghe thấy ở đây có náo nhiệt, toàn bộ chen chúc tới.
Thủy tinh, đèn chùm, bàn ghế đều đập về phía đám người, giọng A Mãn lạnh lùng:
“Những người này không sợ chết à.”
“Ách Ba Lan, mẹ nó ngươi tuyệt đối đừng buông tay nha!”
Chân Trình Tinh Hà đã bị vùi đến đầu gối, hắn quay đầu lại hét lớn về phía Ách Ba Lan:
“Cái mạng này của ta nằm trong tay ngươi!”
Khuôn mặt Ách Ba Lan đã hoàn toàn sung huyết, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một cô gái mà lại giống như là một tuyển thủ cử tạ, nàng cắn chặt răng “Hey ya” một tiếng, thế mà thật sự kéo được chân Trình Tinh Hà ra ngoài!
Ta lập tức trừng lớn mắt – sức lực này thật sự còn hơn cả sinh con nữa, đúng là dọa người!
Mà quán tính lần này cũng vô cùng lớn, hai người ngã về phía sau, đồng thời lăn ra ngoài rất xa, trong nháy mắt ôm thành một cái Thái Cực.
Trình Tinh Hà vừa thoát nguy, chỉ thấy toàn bộ ống quần đều biến mất, trên bắp chân cũng chằng chịt những vết máu, lập tức mắng:
“Thứ này lá gan thật lớn, may mà chưa làm đứt chân của ông đây! Thất Tinh, ngươi tuyệt đối đừng khách sáo với nó, chém nó vào chỗ chết đi!”
Nhưng ta muốn khách sáo!
Cơn đau nhức của tay phải làm cho trước mắt ta trắng bệch – muốn kêu cũng không kêu được, cơn đau này hoàn toàn không giống với lúc Tiêu Tương giận dỗi ta, so với nó, Tiêu Tương quả thực quá nương tay rồi. Cơn đau này giống như là vô số con kiến cùng nhau cắn xé da thịt của ta, giống như có một sắt thép chui thẳng vào trong xương cốt!
Nếu thật sự để cho nó cắm rễ, có phải là ta...
CMN, ta làm sao có thể để cho nó cắm rễ được! Trong cơn đau nhức, một ý niệm trong đầu làm cho ta tỉnh táo lại, Tiêu Tương còn ở trên tay phải của ta!
Nếu nó xâm nhập vào, Tiêu Tương...
Ta nhất định phải bảo vệ Tiêu Tương!
Tình huống càng nguy cấp, đầu óc ta càng bình tĩnh - ta bất chợt nghĩ ra một chủ ý.
Vì thế tay trái của ta lấy dầu tê giác ra và bôi lên tay phải của ta, Trình Tinh Hà lập tức sửng sốt:
“Thất Tinh, ngươi làm hành động gì thế, ngươi cho rằng bây giờ còn có thể dựa vào dầu tê giác để trốn thoát ư? Đừng nổi lên tấm lòng Bồ Tát nữa, bạn học của ngươi không cứu được nữa đâu, chém đi!”
Trên mặt Mã Lục cũng tràn đầy khinh thường, giọng nói quái dị phát ra từ miệng hắn:
“Ngươi trốn không thoát...”
Mọe nó, ai muốn trốn chứ?
Ta lấy bật lửa ra, lập tức đốt về phía tay phải.
Một ngọn lửa “nổi” lên, trực tiếp bốc cháy từ trên dầu đốt tê giác, ngọn lửa còn lớn hơn so với tưởng tượng của ta, lập tức đốt cháy tóc biển và lông mày của ta, trong không khí đều là mùi khét.
Âm Phục Linh sợ nhất là ánh sáng, càng sợ hơn là lửa!
Dầu tê giác được làm từ dầu mỡ của nhiều loài động vật quý giá, từng chút một đốt lên.
Hắn muốn tiến vào tay phải của ta, đương nhiên sẽ bị thiêu đốt.
Chỉ nghe Mã Lục kêu thảm thiết một tiếng, ta ngưng khí lên mắt, thấy được rất nhiều uế khí màu xám tro phát ra mạnh mẽ từ trên người Mã Lục.
Bị ta đuổi ra ngoài rồi!
Những uế khí kia đang hình thành một bộ rễ có hình dạng rất lớn, một đầu còn muốn liều mạng bị dầu tê giác đốt cháy mà đâm vào tay phải của ta.
Ta thấy...
Ta cắn chặt răng, tay trái tiếp nhận Thất Tinh Long Tuyền từ tay phải, ánh kiếm phong sắc bén chợt lóe, lập tức chém về phía dấu vết uế khí kia.
…
Sát khí của Thất Tinh Long Tuyền vốn đã lợi hại, càng đừng nói bây giờ ta đã tăng đến Huyền cấp, một phát này dễ như trở bàn tay, phá cả mảng lớn.
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng không trung, làm cả người rợn tóc gáy, tiếp theo chính là một tiếng nổ vang dội.
Trong không trung như mưa rơi, rơi xuống rất nhiều thứ, chợt nhìn thì rất giống vỏ tường, nhưng thực ra là rất nhiều chất thịt màu trắng nát vụn, đập xuống đất rồi nổ tung, trong không khí nhanh chóng tỏa ra một mùi tanh.
Trình Tinh Hà miễn cưỡng đứng dậy, nhìn chằm chằm đống thịt nát ngoạn mục.
“Thứ này đúng là hình tượng.”
Những mảnh vụn này nếu ghép lại với nhau, thì quả thật là hình người rất lớn, giống như đứa bé ba chân.