Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 30 - Chương 30 - Kỳ Quái

Chương 30 - Kỳ Quái
Chương 30 - Kỳ Quái

Chương 30: Kỳ Quái

Hiện giờ ta cần hai trăm nghìn tệ, năm đồng với chả mười đồng, các ngươi CMN muốn góp từng đồng lấp biển hay gì?

Về tới cửa, chuyện đầu tiên mà Trình Tinh Hà làm chính là đến cửa hiệu quảng cáo trên đường để đặt biển hiệu. Cũng chưa phải để ông chủ đưa cho hắn cái trứng luộc nước trà.

Cửa hàng của thầy Cao vẫn còn đang đóng, ta thấy chủ tiện bán đồ cổ đang nằm ghế bên cạnh cắn hạt dưa, phơi nắng thì giật mình, lập tức đi sang đưa viên châu móc được từ tổ chim cho hắn xem thử, hỏi hắn có kiến thức rộng rãi thì có biết đó là gì không?

Ông chủ tiệm bán đồ cổ nhìn một cái, quay lại lập tức lấy găng tay, kính mắt, kính lúp, ba thứ này ra, hướng nắng soi thật kỳ rồi nhíu mày. Hắn nói đúng là kỳ lạ thật, ta làm nghề này cả đời, trờ Hồi Hồn Châu là chưa thấy qua thì hạt châu nào cũng đã cầm trong tay cả rồi, thế mà không nhìn ra đây là thứ gì.

Hồi Hồn Châu là bảo vật trong truyền thuyết, tám phần là không có thực trong hiện tại.

Nhưng vật hiếm thấy là vật quý, ta lập tức hỏi ông chủ tiệm bán đồ cổ, vậy cái thứ chưa ai thấy này đáng tiền không?

Ông chủ tiệm bán đồ cổ nhìn ta, bảo khó nói lắm, phải xem người mua thế nào. Cái này không tốt sẽ là vật phẩm đơn, ngươi bỏ bán được không?

Ta nói bây giờ ông cụ đang trong tình cảnh này, bán thận ta còn chịu chứ hướng chi là ba cái thứ này.

Ông chủ tiệm bán đồ cổ xúc độc, lập tức gật đầu, nói ông cục nhà các người đúng là không phí công nuôi ngươi. Nếu ngươi tin ta, thì để thứ này ở lại đây, ta gọi bạn đến cùng nghiên cứu, ngươi hãy đợi ta.

Cái này dù sao cũng có một phần hy vọng, ta đồng ý. Cúi đầu nhìn ngón trỏ của mình, đường vân trên đó hình như ngày càng lớn, có khi nào qua thời gian, nó sẽ nuốt chửng ta hay không?

Trong lòng ta ngày càng sốt ruột. người què họ Giang kia rốt cuộc hiện giờ đang ở đâu? Rốt cuộc muốn bắt những thần sai như chúng ta làm gì? Cho dù phải chết, ta cũng không muốn làm một con quỷ ngu muội. Vì lão già, ta cũng không thể chế.

Lúc này ta còn nghĩ đến cái miếu ở bình địa Dương Thủy kia. Lấy điện thoại ra tra thử một chút, phát hiện có thông tin về cái miếu đó. Thì ra cái miếu có tên gọi là miếu Thủy Thần.

Chuyện này cũng kỳ quái. Từ xưa đến nay, miếu Thủy Thần đều nằm ven bờ nước, nhưng chỗ mà cửu quỷ trấn quan tài kia là ở trên núi, thế thì là quỷ thần gì?

Lại xem kỹ thêm lần nữa, thì ra cái miếu kia có lịch sử rất lâu đời. Từ lúc huyện thành nhỏ của chúng ta bắt đầu khởi công xây dựng, cái miếu kia đã tồn tại, mà đặc biệt nhất là trong cái miếu này không có Thần chủ.

Không có Thần chủ thì lập miếu làm gì? Thậm chí còn chẳng cúng bài gì cả.

Mà cái miếu này cứ thế lẳng lặng tồn tại, ở cạnh mọi người như một nếp sống gì đó. Bình thường cũng chẳng ai đến tế bái, nhưng cứ đến một khoảng thời gian nhất định đều sẽ dâng lên tế tự, cũng sửa chữa lại định kỳ, cho nên cái miếu Thủy Thần vô danh kia vẫn tồn tại đến tận năm ngoái, tận khi Trương Văn Bân khai quật phá hủy, người địa phương không cản được, đều bảo Trương Văn Bân chắc chắn sẽ gặp quả báo.

Mà hiện giờ xem ra quả báo của Trương Văn Bân cuối cùng cũng đã đến...người què họ Giang kia không dám tự mình phá đi phong thủy quỷ trấn quan tài, nên mới dùng cái tên Trương Văn Bân xui xẻo kia làm vũ khí để sử dụng.

Thủy Thần...chính là người phụ nữ trong mộng kia sao?

Vừa nghĩ đến đây, đầu đã bị vỗ một cái, có người hỏi ta có phải động lòng xuân của thanh niên rồi không?

Ngẩng đầu thì trông thấy là Trình Tinh Hà. Ta bảo ta nghĩ đến em gái nhà ngươi ấy, hắn chỉ về phía kính trong phản quang, bảo ta nhìn. Ta quay đầu, vừa nhìn đã giật nảy mình. CMN chứ, cái bóng của ta trên đó không biết đã chảy đầy máu mũi từ hồi nào. Nhanh chóng đi rửa, lúc soi gương ta phát hiện hốc mắt mình ngày càng trũng sâu, người cũng ngày càng gầy, như thể tinh khí bị cái gì đó hút khô vậy.

Sự biến hóa này ngay từ đầu không nhận ra ngay được vấn đề gì, nhưng nghĩ kỹ lại thấy cực kỳ đáng sợ...Chẳng lẽ ta đã bị một thứ gì đó từ từ quấn lấy rồi?

Dịch mắt đi một chút, ta trông thấy Trình Tinh Hà phía sau lưng tỏ vẻ đồng cảm với ta, khiến cho ta sợ đến phát hoảng. Nhưng ta lập tức nghiêm mặt, hắn lại giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, lại còn huýt sáo vui vẻ.

Trong lòng ta hiểu rất rõ, con hàng này đi theo ta, chưa chắc đã có mục đích đơn thuần.

Đêm hôm ấy, người phụ nữ trong mộng lại xuất hiện lần nữa.

Nàng ta vẫn có vóc dáng yểu điệu, đường nét khuôn mặt rõ ràng hơn so với lần trước một chút, nhưng vẫn không thể nào trông thấy tường tận rõ ràng được. Nhưng thế cũng khiến nàng trông càng thần bí hơn, cũng càng có sức hút hơn.

Bình Luận (0)
Comment