Chương 305: An Thần Tán
Lão Bạch luống cuống tay chân, lúc này mới nói:
“Ngươi, ngươi phải cẩn thận nha, có vẻ nàng không dễ đối phó.”
“Yên tâm.”
Mắt thấy móng vuốt lớn kia thẹn quá hóa giận nắm lấy ta, ta nghiêng người qua, dẫn tay nàng tới, mắt thấy nàng đuổi theo, ta nhanh chóng trốn ở phía sau vách đất, quả nhiên, chỉ nghe “phập” một tiếng, tay kia không bắt được ta mà đâm thẳng vào vách đất tạo thành năm lỗ thủng, đất vỡ văng tung toé lên mặt ta.
Một tay bị gãy, một tay bị kẹt lại, cái chết của ngươi đã đến rồi.
Ta trở tay xoay Thất Tinh Long Tuyền qua, chém về phía cổ nữ thi kia.
Giống như trước đây Ách Ba Lan bẻ gãy cổ Bạt Âm Dương vậy, muốn làm cho hành thi biến mất thì phải chém rơi đầu hành thi.
Nhưng đúng lúc này, một cơn đau nhức từ phía sau đánh úp tới, tay trái của ta nhất thời không thể động đậy, Thất Tinh Long Tuyền “leng keng” một tiếng, lập tức rơi trên mặt đất.
Chuyện gì đang xảy ra vậy... Ta cảm thấy trên vai có một luồng ấm nóng, hiển nhiên là máu chảy qua.
Chẳng lẽ là ta nhìn lầm rồi, nơi này còn có đồng bọn của nữ thi ư?
Quay đầu nhìn lại, ta lập tức choáng váng, người đâm ta một dao lại là lão Bạch!
Ánh mắt lão Bạch rất thân thiết nhìn nữ thi kia!
Mẹ nó, đây là tình huống gì thế?
Cơn đau làm trước mắt ta mờ mịt, không tự chủ được lui lại một bước, lão Bạch nhào tới ôm lấy nữ thi, vẻ mặt đau lòng:
“Ôi, đã bảo ngươi cẩn thận rồi, cả người thằng nhóc này đầy hung khí, ta sợ ngươi chịu thiệt...”
Mẹ nó, thật sự là một ngày chó má... Câu nói tình cảm vừa rồi là lão Bạch nói với nữ thi kia ư?
Cái đạo lý gì thế này, chuột cho mèo làm phù dâu?
Lão Bạch cũng là quỷ y, lập tức tháo cổ tay nữ thi bị ta làm mắc kẹt ra.
Ta xem như đã phát hiện, không phải kiếp trước nợ Bạch Hoắc Hương, mẹ nó, mà là nợ hai cha con bọn họ.
Con đau đi thẳng vào trong lòng, ta nhịn không được nhìn chằm chằm lão Bạch và nữ thi:
“Các ngươi là...”
Lúc này, cơn đau từ tay phải chợt nhào tới - Tiêu Tương cũng không chịu nổi nữa, độc phát tán ra ngoài!
“Ôi.”
Đúng lúc này, cửa động không biết làm sao lại được đẩy ra, trước mắt là sương khói đập vào mặt, ta nghe thấy giọng nói như điên của Ách Ba Lan:
“Ca! Ca!”
Ta cố gắng để cho mình đừng bị ảnh hưởng bởi cảm giác đau đớn kia, buộc bản thân lấy lại tinh thần, viện quân đến rồi!
Mà giọng nói của Trình Tinh Hà cũng theo sát phía sau:
“Thất Tinh, mẹ nó, ngươi chết ở đâu rồi?”
Trong lòng ta cảm nhận được sự ấm áp, Trình Tinh Hà vẫn rất quan tâm ta.
Và câu tiếp theo của hắn là:
“Ngươi vẫn còn nợ ta hơn 70.000 nhân dân tệ chưa trả đấy! Muốn chết cũng phải hết rồi hãng chết!”
Mẹ nhà ngươi.
Ngay sau đó, hai bóng dáng cao lớn theo đất cùng nhau bay vào, Bạch Hoắc Hương cũng đi theo phía sau, trước tiên thấy được lão Bạch, lập tức vui mừng kêu lên:
“Cha!”
Giọng nói của Ách Ba Lan cũng lập tức vui mừng, ôm lấy ta:
“Thật tốt quá, ca, dọa chết ta rồi, ta tưởng ngươi đã...”
Sức lực của Ách Ba Lan vốn rất lớn, lần này may mà không ôm chặt ta đến xương sườn toàn thân ta sắp gãy hết, ta vội vàng nói:
“Nhẹ thôi...”
Ách Ba Lan đến gần, cũng ngửi thấy mùi máu tươi, thấy rõ vết thương của ta, chân mày lá liễu lập tức nhíu lại, quay đầu lại nhìn về phía nữ thi kia, trên mặt thanh tú tràn ngập sát khí, nghiến răng nghiến lợi mắng:
“Con mẹ ngươi, con điếm chết, ngươi dám hại ca ca ta biến thành như vậy, mẹ nó, ta liều mạng với ngươi!”
Bạch Hoắc Hương nhìn chằm chằm nữ thi kia, ánh mắt cũng lạnh xuống, giống như là hận không thể lột da ăn thịt nữ thi.
Nhưng lão Bạch vừa nghe vậy, lập tức chắn ở trước nữ thi:
“Ngươi muốn động đến Thiền Quyên thì giết ta trước đi!”
Thiền Quyên?
Ách Ba Lan ngây ngốc, Trình Tinh Hà là người đầu tiên phản ứng lại:
“Stockholm?”
Mà Bạch Hoắc Hương phản ứng cũng rất nhanh, lập tức ngăn ở trước mặt lão Bạch, lạnh lùng nói:
“Ngươi dám động đến cha ta, ta sẽ khiến ca ca ngươi sống không đến sáu mươi giây nữa.”
Ách Ba Lan đang hừng hực khí thế, nhưng vừa nghe lời này, chỉ đành đưa sức lực thay đổi phương hướng, miễn cưỡng tự lôi mình đến loạng choạng.
Lúc này, Bạch Hoắc Hương mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thân thiết nhìn lão Bạch, kiểm tra cái này gọi là cẩn thận:
“Cha, cha đừng sợ, con sẽ an thần tán cho ta...”
An thần tán là chuyên môn điều trị tà bệnh, nếu người bị trúng tà, phương pháp của bọn ta là dùng đế giày tát vào mặt, đế giày tiếp hơi đất, có thể đánh tà ma bay ra ngoài, mà phương pháp lịch sự hơn chính là uống an thần tán, cũng có thể làm sạch uế khí.
Nhưng lão Bạch chặn tay Bạch Hoắc Hương:
“Ta, ta không trúng tà, ta là thật lòng với Thiền Quyên.”
Thật lòng... Tình người với quỷ chưa dứt ư?
Bàn tay cầm thuốc của Bạch Hoắc Hương lập tức khẽ run lên:
“Cha, cha có ý gì?”
Lão Bạch yêu thương nhìn nữ thi kia, lúc này mới nói:
“Thiền Quyên là một người có số rất khổ nha... Muốn trách thì phải trách cái tên Mã Đại Trụ Tử trời đánh kia.”
Giống như chúng ta đoán, Mã Đại Trụ Tử đi ngang qua, đúng lúc vách núi bị sạt lở nên bị trượt xuống sườn núi, rơi trúng mộ phần của thi nữ lộ ra, hắn rơi vào thì phát hiện quan tài này nên mới mở quan tài ra, rút bảy cái đinh trấn hồn bằng vàng ròng ta, cởi bỏ niêm phong nữ thi.
Mà Mã Đại Trụ Tử còn làm chuyện ác hơn, hắn cởi áo cưới đắt tiền trên người nữ thi ra không nói, thấy nữ thi xinh đẹp, thậm chí còn làm nữ thi...
Nữ thi nổi giận, dần dần tỉnh lại, phát hiện đồ cưới trên người bị mất một nửa không nói, giày thêu hồng kim liên ba tấc của nàng cũng không thấy đâu.
Đối với nữ thi mà nói, đôi giày thêu đỏ kia có ý nghĩa rất đặc biệt - nàng nhất định phải tìm giày thêu đỏ về cho bằng được.