Chương 344: Giang Sơn Vững Chắc Vạn Năm
Khuôn mặt Trình Tinh Hà trắng bệch:
"Lão gia tử, ngươi cũng lớn tuổi rồi, hay là...ngươi đeo kính lão lên rồi nhìn lại xem."
"Ngươi có ý gì?"
Lan Kiến Quốc sa sầm mặt lại:
"Ngươi nghi ngờ thái gia gia mắt mờ? Ta nói cho ngươi biết, mắt của thái gia gia chính là..."
Lan lão gia tử ngăn cản Lan Kiến Quốc:
"Không được vô lễ, người không biết không có tội."
Tiếp đó Lan lão gia tử lắc đầu với Trình Tinh Hà:
"Tứ đại gia tộc chúng ta như tay với chân, ai cũng muốn phá trận, ta cần gì phải lừa gạt ngươi."
Mặc dù Lan lão gia tử đã lớn tuổi, nhưng đôi mắt vẫn giống trẻ con vậy, lòng trắng như trứng vịt xanh, con ngươi đen nhánh, trong trẻo gần bằng mắt Nhị Lang của Trình Tinh Hà.
Trình Tinh Hà không lên tiếng, gấp gáp đến mức đỏ cả mắt:
"Nói như vậy, nếu muốn phá cuộc thì nhất định phải thả trấn vật thanh long cục ra, Thất Tinh vẫn phải chết?"
Lan lão gia tử nhìn chằm chằm ngón tay phải của ta, thận trọng gật đầu.
Chết...Thật ra thì từ khi đi qua đất Cửu Long Áp Đỉnh, trên đầu ta vẫn luôn có một thanh kiếm có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nhưng thấy cái chết sắp ập lên đầu là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu khó mà hình dung, lại bình tĩnh lạ thường.
"CMN ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Trình Tinh Hà thấy đến lúc này rồi mà ta vẫn còn để hồn vía lên mây, liền tức giận đập vào đầu ta:
"Ngươi cũng không suy nghĩ xem nếu ngươi chết, ông cậu ba của ngươi sẽ phải làm thế nào?"
Ta nhớ đến ông cậu ba, hắn ước pháp tam chương với ta, bắt ta không được đến đất Cửu Long Áp Đỉnh, có phải là vì hắn biết ta có tiềm long chỉ không?
Chẳng lẽ hắn cũng có liên quan với tứ tướng cục?
Trình Tinh Hà thấy ta không lên tiếng, cho rằng ta sợ đến choáng váng, liền vẫy vẫy tay loạn xạ trước mặt ta. Ta kéo tay hắn xuống, đáp:
"Nếu ta không chết, sang năm ngươi chết thì sao?"
Sắc mặt Trình Tinh Hà có chút trắng bệch, ta biết hắn sợ chết thế nào, lúc ngủ còn sợ trần nhà sập, luôn muốn có thứ gì đó che chắn trên đầu, ngồi xe thì sợ nghẹt thở, lúc nào cũng muốn mở cửa sổ ra.
Còn có Ách Ba Lan sẽ chỉ có thể tiếp tục mặc đồ con gái, cưới nam nhân bà.
Ách Ba Lan từ lúc mới nghe lời này thì vẫn sửng sờ, bây giờ mới kịp phản ứng, lớn tiếng nói:
"Tại sao tổ tông của bốn gia tộc chúng ta phải dính vào chuyện này? Cho dù họ muốn làm gì, đời sau bốn gia tộc chúng ta đã làm gì sai mà lại phải chịu xui xẻo muôn thủa như vậy?"
Lan lão gia tử trợn mắt nhìn Ách Ba Lan:
"Bất kính với tổ tông, vả miệng!"
Lúc Lan lão gia không tức giận thì có vẻ rất hiền hòa phúc hậu, nhưng nổi giận một cái là có khí thế rất đáng sợ. Ách Ba Lan cắn răng, thật sự vả từng cái vào miệng, còn ra tay rất mạnh, đánh đến mức bên mép chảy máu.
Lan Kiến Quốc đau lòng, lúc này mới thận trọng nói:
"Thái gia gia, rốt cuộc tứ tướng cục là để làm gì?"
Lan lão gia tử do dự một chút, ánh mắt lóe lên, chỉ vào mật quyển nói:
"Phía trên nói tứ tướng cục có thể bảo vệ giang sơn vững chắc vạn năm."
Cho nên Tiêu Tương vừa ra, phong thủy bản xứ liền thay đổi, vô số yêu ma quỷ quái xuất hiện. Thiên Sư Phủ phải dùng trăm phương ngàn kế không cho ai tới phá tứ tướng cục vì họ là bên quản lý, đương nhiên hy vọng tứ tướng cục sẽ tiếp tục có hiệu lực.
Nhưng ta âm thầm suy nghĩ, dựa theo lời của Thành Bắc Vương, không phải tứ tướng cục được lập ra ở "Cảnh triều" sao?
Nhưng dường như Cảnh triều đã bị người ta xóa khỏi lịch sử, không tìm được một chút manh mối nào về Cảnh triều đó trong bất cứ sách sử nào.
Nó tạo ra tứ tướng cục, nhưng nó có được kéo dài vạn năm không? May áo cho người khác mặc à?
Ta hỏi tiếp:
"Vậy sĩ chân long thì sao?"
Không ngờ trong mắt Lan lão gia tử thoáng có vẻ khiếp sợ, hiển nhiên không nghĩ tới ta biết ba chữ này, lập tức hỏi:
"Ngươi cũng hiểu phù phong thủy?"
Ta gật đầu:
"Chỉ biết một chút."
Lan lão gia tử lập tức hỏi:
"Ai dạy ngươi?"
Sao Lan lão gia tử lại có phản ứng lớn như vậy?
Ta không thể làm gì khác hơn là nói:
"Là ông cậu ba của ta. Tên là Mã Liên Sinh."
Lan lão gia tử hơi há miệng, trong mắt có vẻ kinh hoàng:
"Khó trách..."
Ta sửng sốt:
"Ngài biết ông cậu ba của ta?"
Lúc này Lan lão gia tử mới ý thức được mình thất thố, liền vội nói:
"Chỉ nghe nói qua, bây giờ hắn thế nào rồi?"
Ngoài miệng thì nói rất bình thản, nhưng hiển nhiên Lan lão gia tử đang khẩn trương, bàn tay đeo vòng phỉ thúy luôn run rẩy.
Ta đáp:
"Ngốc rồi."
Lan lão gia tử nghe vậy, tuy ngoài miệng nói đáng tiếc nhưng khóe miệng lại như cong lên, hiển nhiên có vẻ rất yên tâm.
Điều này khiến trong lòng ta vô cùng không thoải mái, hỏi tiếp:
"Ngài còn chưa nói cho ta, sĩ chân long..."
Lan lão gia tử lên tiếng:
"Cái này sao...Trong mật quyển không nói, ta thấy cũng không cần để ý, chỉ là một cái tên mà thôi."
Nhưng ta chú ý tới hắn nhướng mày lên.