Chương 364: Không Có Gì Sai
Ta không còn cách nào khác ngoài việc cúp điện thoại, nhưng tiếng ngáy của ông già bị ngắt, hắn nói không đầu không đuôi:
“Con chó của chúng ta đã trở lại.”
Ta mỉm cười và nói:
“Cảm ơn con chó đó giúp ta.”
Cái mạng này của ta, là Tiểu Bạch Cước cho. Khi về ta sẽ mua thêm cá khô cho nó.
Lúc này, Bạch Hoắc Hương đi vào, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, “cạch” một tiếng đặt một bát thuốc lên tủ đầu giường.
Khỏi phải nói, Bạch Hoắc Hương ném bát hẳn là đã thành một kỹ thuật, canh thuốc trong bát nhộn nhạo một vòng, nhưng bất ngờ là không hề bắn ra giọt nào.
Trình Tinh Hà vỗ bàn một cái:
“Thái độ của ngươi không thể tốt hơn một chút à?”
Bạch Hoắc Hương giương mí mắt lên, mặt không cảm xúc nói:
“Thích ăn hay không ăn.”
Điều này khiến Trình Tinh Hà tức giận, ta vội nói:
“Bạch Hoắc Hương, cảm ơn ngươi.”
Bạch Hoắc Hương khẽ nhíu mày, giả vờ không nghe thấy, quay mặt lại nhìn phong cảnh bên ngoài.
Trình Tinh Hà hùng hùng hổ hổ liền lấy chén đút cho ta, nhưng trên tay hắn cũng bị thương, múc lên vô cùng vụng về, ta nửa ngụm còn chưa ngậm vào, canh thuốc ngược lại rắc lên người ta trước, trực tiếp làm ta nóng đến giật mình.
Bạch Hoắc Hương cau mày xoay người lại, lẩm bẩm:
“Chó cắn hoa nhài, đừng chà đạp thuốc của ta.”
Trình Tinh Hà nhịn không được nói:
“Ta nói này họ Bạch, đừng nghĩ ngươi là phụ nữ thì ngươi có thể không ngừng khiêu chiến giới hạn của ca ca, ca tức giận rồi thì phụ nữ cũng đánh đấy!”
Nhưng Bạch Hoắc Hương vẫn phớt lờ hắn, trừng mắt nhìn hắn, sau đó giật tay lấy bát thuốc tới, thổi thổi, tự tay dùng thìa đưa đến bên miệng ta.
Ta ngay lập tức hơi sửng sốt – nàng có thể đút cho ta ăn sao? Ngươi nói xem, Hằng Nga có thể vì ta mà xuống cung trăng, ta có thể tin tưởng hơn một chút không.
Ta sửng sốt như vậy, Bạch Hoắc Hương lập tức kiên nhẫn:
“Ngươi rốt cuộc có uống hay không? Không uống thì ta cầm ra cho chó uống.”
Ta phản ứng lại, ta nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, để Tiêu Tương trở lại bên cạnh ta, vì vậy ta vội đưa miệng qua.
Khoảnh khắc miệng chạm vào cái thìa, bàn tay của Bạch Hoắc Hương rõ ràng hơi run rẩy, đôi mắt phản chiếu khuôn mặt của ta, nhưng thấy ta nhìn nàng, nàng lập tức trừng mắt, khuôn mặt không có cảm xúc thổi thuốc cho ta uống.
Bộ dáng này của nàng lại vô cùng dịu dàng.
Nó làm tôi nhớ đến ông cậu ba của ta.
Ông già thường rất hung dữ với ta, chỉ khi ta bị bệnh mới đối xử với ta đặc biệt tốt, làm cho ta cứ cách nhau năm ngày, chỉ muốn bị bệnh một lần, sống một cuộc sống thoải mái.
Lúc này giáo sư La cũng đến, vừa thăm dò thì sửng sốt, lẩm bẩm:
“Ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoắc Hương đút thuốc cho người ta uống!”
Thì ra Bạch Hoắc Hương quả thật lãnh huyết vô tình, nghe nói người đến tìm nàng khám bệnh, tất cả đều mặc kệ nặng cỡ nào, mặc kệ là ông già hay trẻ nhỏ, trước kia có người hai cánh tay bị sói ăn đến tìm nàng khám bệnh, nàng cũng chỉ cho người ta một cái cán lúa mạch, để cho người ta quỳ trước chén uống thuốc, người ta còn tặng biệt danh cho nàng là thấy chết không cứu.
Ta nhất thời được nuông chiều mà hoảng, uống thuốc xong, Bạch Hoắc Hương lại không đi, một đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào ta.
Ta muốn hỏi nàng có phải có chuyện gì không, nhưng không dám hỏi - giống như Trình Tinh Hà nói, hắn nói chuyện với nàng giống như giẫm lên sấm sét, không ai biết khi nào sẽ nổ tung.
Trình Tinh Hà dường như ngồi xổm ở một bên trấn mộ thú, nhìn chằm chằm nàng như hổ rình mồi:
“Thất Tinh, hình như nàng có ý gì đó với ngươi rồi.”
Ta vội bảo Trình Tinh Hà câm miệng, coi như chỉ có một mình nàng có thể giải Phong Linh Tán, đắc tội với nàng, ngộ nhỡ Mã Nguyên Thu lại tới cửa làm ta, ta tìm ai cứu mạng đây?
Nhưng Bạch Hoắc Hương lại không phủ nhận, chỉ nhìn chằm chằm vào ta và nói:
“Ngươi nói cho ta biết đi, tại sao ngươi vì ký sinh trên tay ngươi mà ngay cả mạng sống cũng không cần?”
Ta nhớ lại lần trước - lần trước lúc chia tay với ta, nàng bảo ta khi nào hối hận thì lúc đó hãy đến tìm nàng, quả nhiên, nàng cũng biết chuyện Tiêu Tương ở trong tay ta, sẽ lấy mạng ta.
Ta suy nghĩ một lát và nói:
“Ta thích nnafg, thích đến nỗi có thể lấy mạng sống của ta để đổi lấy mạng của nàng ấy, sẵn sàng làm tất cả.”
Bạch Hoắc Hương hơi mở mắt, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng không nói ra, sắc mặt lại lạnh xuống, bưng bát định đi, trước khi đi, nàng nói:
“Mạng ngươi lớn thật - cái Chày kim cang kia suýt chút nữa đã xuyên qua trái tim ngươi, nhưng bị một thứ gì đó chặn lại, thiên vị.”
Một thứ gì đó?
Ta ngay lập tức nhớ ra rồi, ta vẫn còn quấn lấy giao tiêu đó!
Tên giao nhân kia đã đẩy ta vào quan tài, ban đầu muốn mạng sống của ta, cơ duyên trùng hợp ngẫu nhiên lại thành cứu mạng ta - cuộc sống vô thường, điều này không có gì sai.