Chương 368: Tự Do Phóng Khoáng
Nói như thế thì hộ cũng có xuất thân như Gà Ác, là con em thế gia.
Dù tuổi của Gà Ác xấp xỉ chúng ta, nhưng lại là một tên ẻo lả ngốc nghếch, chẳng lẽ hai người kia lại khác với hắn, là người tàn ác thật sự?
Trình Tinh Hà hít một hơi, thấp giọng nói:
"Ta nói cho ngươi biết, ruồi không chui vào trứng không nứt, hộ đi theo chúng ta chắc chắn là ngửi được mùi, theo ta thấy là thanh long cục vừa vỡ, hộ cũng muốn được chia phần, đi tìm chân long huyệt gì đó."
Có mục đích giống Mã Nguyên Thu?
Rốt cuộc chân long huyệt là cái quỷ gì, tại sao cứ phải đi tìm thông qua ta?
Ta đáp:
"Nói thế nào đi nữa thì cũng là trẻ con, có thể gây ra sóng gió gì chứ."
Trình Tinh Hà bịt miệng ta, nhìn trái phải một chút mới cẩn thận nói:
"Ngươi thì hiểu cái gì, hai người hộ căn bản không phải trẻ con."
Ta sửng sốt:
"Có ý gì?"
Rõ ràng thôn dân nói là trẻ con mà!
Đúng lúc này, trong phòng thuốc của Bạch Hoắc Hương bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, còn có tiếng chai lọ vỡ tan tành.
Ta và Trình Tinh Hà vội chạy tới, không biết tại sao mà cả phòng thuốc vốn luôn gọn gàng ngăn nắp lại đổ vỡ ngổn ngang, mà một cái bóng đen thùi lùi đang chạy ra khỏi bệ cửa sổ.
Trình Tinh Hà đuổi theo xem, ta không nhanh bằng hắn, lại thấy Bạch Hoắc Hương ôm chặt tay, cái tay kia giống như bị bỏng, đang chậm rãi nổi bong bóng.
Ta cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy một cục đá thoa lên tay nàng:
"Sao vậy?"
Bạch Hoắc Hương lắc đầu một cái, miễn cưỡng nói:
"Là ta vô ý, có một con mèo hoang nhảy vào làm đổ chai lọ."
Kỳ quái, bình thường phòng thuốc không mở cửa, bởi vì có mùi thuốc nên cũng không có côn trùng rắn chuột gì, mèo tới làm gì?
Nghĩ như vậy, ta lập tức nhìn quanh phòng thuốc, bỗng thấy trên xà nhà có một dấu tay. Bình thường xà nhà không có ai quét dọn, toàn là bụi bẩn, cho nên dấu tay đó vô cùng rõ ràng.
"Cái đó..."
Lúc này ta mới phát hiện mặt Bạch Hoắc Hương đỏ rực, kịp phản ứng, vội buông tay ra:
"Vô tình động chạm, ngươi không sao chứ?"
Bạch Hoắc Hương điều chỉnh sắc mặt, lạnh lùng nói:
"Ngươi thì biết cái gì, bị bỏng dùng đá không có tác dụng, lấy cam lộ lạnh đến cho ta."
Cam lộ lạnh...Ta lần theo ánh mắt nàng, leo lên cầu thang tìm thuốc cho nàng.
Sau đó ta liền thấy một nhúm tóc phụ nữ rất dài quấn quanh xà nhà.
Tóc quấn trên xà nhà có nghĩa là hỗn loạn không ngừng, trên xà nhà nhà ai mà có tóc thì cả nhà ắt sẽ loạn.
Có người muốn đổi phong thủy của nơi này, chính là hai đứa trẻ kia?
Ta lặng lẽ lấy thứ đó xuống, mà Bạch Hoắc Hương lại ho khan:
"Còn chưa tìm được?"
Ta đáp đã tìm được, quay đầu nhìn thì lại thấy Bạch Hoắc Hương cong khóe miệng lên giống như không nhịn được muốn cười, đó là một nụ cười quỷ quái như đùa dai.
Điều này hoàn toàn khác dáng vẻ lạnh như băng bình thường của nàng, mà có chút yêu kiều của thiếu nữ.
Con người giống như khối rubic vậy, đúng là có quá nhiều mặt, ai mà ngờ được tiểu quỷ y "thấy chết không cứu" cũng không phải bị liệt cơ mặt thật chứ.
Ta lấy thuốc xuống, vẻ mặt của Bạch Hoắc Hương đã sớm chuyển sang lạnh lùng:
"Bôi đi."
Có câu cắn người miệng mềm, hơn nữa chuyện này cũng không khó khăn, ta tỉ mỉ bôi thuốc lên giúp nàng, lúc ngẩng đầu lên lại thấy nàng nhìn chằm chằm ta, trong đôi mắt tĩnh lặng như nước giống như đang ngơ ngẩn.
Nhưng vừa thấy ta ngẩng đầu, nàng lại lạnh mặt, rút tay về thật nhanh:
"Vụng về, chuyện gì cũng không làm được."
Vừa nói vừa ngồi xuống nhìn đống chai lọ bị vỡ với vẻ mặt tiếc nuối, ta liền an ủi nàng, nếu rất quan trọng hay là nấu lại lần nữa?
Nàng quay đầu trừng ta một cái:
"Ngươi thì biết cái gì?"
Phải, Trình Tinh Hà nói không sai, nói chuyện với nàng giống như đang phá bom vậy, vĩnh viễn không biết lúc nào bom sẽ nổ.
Ta rụt cổ lại, lúc này Trình Tinh Hà đã trở về:
"Ôi trời, ở đây còn có cả linh miêu, không biết chạy từ đâu tới."
Sợ là nhúm tóc rối kia dẫn tới, tại sao một đôi hắc bạch song sát kia lại phải nhìn chằm chằm chúng ta, tại sao lại muốn phá hỏng phong thủy của chúng ta?
Tứ tướng cục, chân long huyệt...rốt cuộc đó là gì?
Dù là cái gì, nếu đã không tránh thoát thì không bằng dũng cảm đối mặt.
Thứ đáng sợ nhất với con người không phải xui xẻo, mà là sợ hãi.
Ngày hôm sau, chúng ta đi đến biệt thự trên núi của triệu phú kia theo hẹn. Lúc sắp đi, Bạch Hoắc Hương đang hái thảo dược ở ngoài, chúng ta đi đến đó nàng cũng không ngẩng đầu, nhưng ta chú ý thấy nàng vẫn chưa tháo thuốc hôm qua ta bôi cho nàng xuống.
Thứ đó phải bôi rất lâu sao?
Dọc theo đường đi, Trình Tinh Hà cứ luôn ngoái đầu nhìn về sau cứ như đề phòng có cướp vậy.
Nhưng mà đến tận khi tới nơi cũng không thấy được gì.
Đến dưới chân núi, ta liền thấy căn biệt thự đó, Trình Tinh Hà đưa tay ngang trán giống như Tôn Ngộ Không:
"Phú ông này đúng là có tiền, ngươi nói xem đưa nguyên vật liệu lên chỗ cao như vậy, không tính đến cái khác, chỉ tính tiền nhân công thôi cũng đã mất rất nhiều rồi. Giống như nhà Ách Ba Lan vậy, có tiền đúng là tự do phóng khoáng."