Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 417 - Chương 417 - Oan Có Đầu Nợ Có Chủ

Chương 417 - Oan Có Đầu Nợ Có Chủ
Chương 417 - Oan Có Đầu Nợ Có Chủ

Chương 417: Oan Có Đầu Nợ Có Chủ

Cho nên rất nhiều người nói lại, biểu tử này có thể là mệnh thú mắt vàng tìm vạn dặm mới chọn được một – đặc biệt vượng chồng, vượng tà hồ.

Người kia đương nhiên chính là ông cụ nhà họ Hải, hắn cưới được biểu tử, ban đầu không có con - nghe nói bởi vì biểu tử ăn canh dẫn hồng nên không mang thai được.

Hắn thở dài, để cho biểu tử cõng người giấy trai tơ, mỗi ngày canh ba lên bãi tha ma đi dạo, qua một khoảng thời gian, địa phương có rất nhiều đứa nhỏ chết non, cứ thế hắn đến già mới có con, có người trung niên kia - lại có người nói, hắn chặn mạch con cháu nơi này để dẫn đến nhà mình.

Lúc con trai hắn được sinh ra, đứa trẻ ở nơi đó mới ngừng chết non.

Trình Tinh Hà nói hắn đến nay cũng nghĩ không ra, một người ích kỷ tư lợi, làm chuyện xấu không chừa người làm sao có thể trở thành Thiên cấp.

Nhưng quy luật trên đời có tồn tại tức là hợp lý, có lẽ, hắn làm chuyện tốt nhiều hơn chuyện xấu rất nhiều, hoặc là, người hắn giết đều là những người nên giết, nội tình bên trong chuyện này cũng chỉ có ông trời mới biết.

Ta cũng nhìn về phía ông cụ Hải trong truyền thuyết kia.

Ông cụ Hải này có một đôi lông mày đảo ngược, đầu trọc sáng bóng, một đôi mắt buồn ngủ, người vừa cao vừa gầy, nhìn không có tinh thần gì, còn khom lưng.

Thật giống như một quả chuối già.

Liếc mắt một cái, bộ dáng người này vô cùng lương thiện, thậm chí lương thiện đến bất lực, ta muốn vọng khí, nhưng bất ngờ phát hiện - thế nhưng ngoại trừ ánh sáng công đức, ta không thể nhìn thấy được cái gì cả.

Thiên cấp chính là Thiên cấp - hắn nhất định đã dùng phương pháp nào đó để che tướng mặt của mình lại, lấy năng lực Huyền cấp tam phẩm như ta thì hoàn toàn không có khả năng nhìn ra.

Trình Tinh Hà cắn răng, thấp giọng nói:

“Hai người họ và ta có thù cũ, lát nữa ngươi cứ dẫn theo Bạch Hoắc Hương chạy nhanh.”

Bọn ta chạy, còn ngươi không phải là để cho hắn chém thành nhân sủi cảo sao?

Ta liền nhìn Bạch Hoắc Hương, ý bảo nàng đi nhanh lên, nhưng Bạch Hoắc Hương làm bộ không nhìn thấy, cúi đầu ở đó chơi đùa móng tay của mình, ánh mắt cũng đang quan sát những người này.

Ta thấy hơi bị đau não rồi.

Chỉ có nhà giàu mới nổi cái tính khí kia, ta và Trình Tinh Hà chẳng khác nào phạm vào luật trời nhà họ, sợ thật sự không còn mạnh đi ra ngoài, chớ đừng nói là liên luỵ đến Bạch Hoắc Hương.

Mà ông cụ Hải kia còn chưa nói gì, đầu tiên là lấy khăn tay ra ấn miệng, một trận ho khan dữ dội, tiếp theo mới nói:

“Chính là các ngươi đã đánh con trai ta thành như vậy?”

Ta muốn nói chuyện, Trình Tinh Hà đã cướp lời ở trước mặt ta:

“Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này không liên quan gì anh em ta...và cô gái kia, muốn nhắm thì nhằm vào ta.”

Trình Tinh Hà bình thường thấy tiền là sáng mắt, vừa tham ăn lại vừa lười, mẹ vợ cả nước đều coi thường hắn, nhưng hiện tại, sắc mặt hắn nghiêm túc, so với bình thường giống như hai người hoàn toàn khác vậy.

Bạch Hoắc Hương nhịn không được liếc hắn một cái, cũng có chút đẹp trai.

Nhà giàu mới nổi thoáng nở nụ cười - nhưng nụ cười này đã ảnh hưởng đến vết thương trên mặt hắn, khiến hắn giống như bị trúng gió, cứng mặt mắng:

“Mẹ nó, đừng xông tới đây mới là hảo hán - ông đây tận mắt nhìn thấy, mẹ nó, hôm đó ngươi từ dưới gầm bàn chui ra!”

Vẻ mặt của những người Hải gia xung quanh lập tức đều cười lạnh, Trình Tinh Hà cũng có chút xấu hổ - từ trước đến nay hắn đẹp trai không quá ba giây.

Mà nhà giàu mới nổi tiếp tục nhìn về phía ta, hung tợn nói:

“Còn có thằng nhóc chết bầm này - ỷ vào bản thân không biết lấy trộm được một thanh pháp khí tốt từ đâu ra, còn làm ra vẻ khắp nơi, còn dám cầm đánh ta! Còn có cô kia...”

Hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra tội danh của Bạch Hoắc Hương, lúc này mới nói:

“Sờ hai cái cũng không được, gái lớn mà giả bộ trong sạch cái gì chứ, ngày nào cũng lăn lộn cùng hai thằng nhóc thối này, không biết đã để cho người ta chơi thành cái dạng gì rồi.”

Trán Trình Tinh Hà lập tức nổi gân xanh, há miệng muốn mắng hắn, nhưng còn chưa mở miệng, sắc mặt liền thay đổi, giống như là nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ vậy.

Trái tim ta lập tức nhảy dựng lên, mà hắn quay đầu lại muốn nói chuyện với ta, ta lại thấy một luồng sát khí màu xám sắt đang đụng về phía Trình Tinh Hà.

Lần này lại đánh bay Trình Tinh Hà ra thật xa, hắn nghiêng đầu phun ra một ngụm máu:

“Thất Tinh, mau chạy đi...Ông già kia thật sự ra tay rồi!”

Ta biết loại sát khí này - đây không phải là lệ quỷ bình thường, mà là quỷ được nuôi thành.

Nếu ta nhớ không lầm, gọi là Uế Linh Sát.

Quỷ bình thường, sát chính là đệ nhất, mà điểm sát lợi hại chính là ở chỗ sát có thể nuốt quỷ, thu sức mạnh của quỷ để cho mình dùng.

Bình Luận (0)
Comment