Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 42 - Chương 42 - Tử Khí

Chương 42 - Tử Khí
Chương 42 - Tử Khí

Chương 42: Tử Khí

Ngồi bên cạnh lão đầu nhi, bỗng nhiên ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại đã nghĩ đến một giấc - đừng nói, vừa nghĩ đến sẽ mơ thấy người phụ nữ kia, trong lòng sẽ có chút chờ mong, nhưng lại nghĩ đến hạt châu kỳ quái, miếng vảy và những con rắn trong cửa hàng đồ cổ kia, ta ngay tức thì lại không dám ngủ nữa.

Tiền của lão đầu nhi là gom đủ rồi, nhưng chuyện trên người ta vẫn chưa thể biết rõ...thật sự có liên quan đến Thiên Sư phủ sao?

Trình Tinh Hà thì lại ở một bên ngủ ngáy khò khò, làm cho người ta vô cùng phiền não. Ta đang muốn đạp hắn hai cái, chủ tiệm đồ cổ bỗng nhiên tới tin nhắ, nói là chuyện hạt châu đã điều tra rõ ràng, bảo ta nhanh chóng qua đó một chuyến.

Ta còn nhớ tới, vốn muốn dùng hạt châu để xoay tiền cho lão đầu nhi khám bệnh, hiện giờ số tiền này đã gom đủ rồi, hạt châu cũng không quan trọng nữ - huống chi hạt châu kia tới không rõ ràng, khó tránh khỏi có lai lịch gì đó, ta lập tức qua đó.

Chủ cửa hàng đồ cổ không hẹn với ta ở phố cửa hàng, mà lại hẹn ở cửa hàng trang sức lớn nhất trong huyện. Đúng rồi, hắn nói là mang đi cho bạn hắn làm giám định, có lẽ chính là chỗ này.

Đây là lần đầu tiên ta đến đây, cửa hàng trang sức khá lớn, rất trống trải, ta theo địa chỉ vào một phòng VIP, kết quả cửa vừa mở ra nhưng không nhìn thấy ông chủ cửa hàng đồ cổ đâu, lại nhìn thấy một lão đầu nhi mặc đồ đường trang, có lẽ là bạn của ông chủ cửa hàng đồ cổ.

Bởi vì trong tay lão đầu nhi đó đang cầm hạt châu kia.

Lão đầu nhi nhìn ta, khẽ mỉm cười:

“Tiểu ca, hạt châu này ngươi lấy từ đâu ra thế?”

Ta rất biết nhìn người, biết ánh mắt kia của hắn nhìn mình tràn đầy sự nghi ngờ và dò xét, điều này khiến ta rất khó chịu. Ta nói là móc ra từ trong một tổ chim, hắn cũng chưa chắc tin, dứt khoát hỏi lại một câu, hạt châu này có vấn đề gì sao?

Lão đầu nhi tránh không trả lời, chỉ thúc giục ta mau nói ra lai lịch của hạt châu.

Tính cách của ta là, ngươi đối xửa với ta như thế nào ta sẽ đối xử với ngươi thế đó, lão đầu nhi này như thể đang thẩm vấn phạm nhân, ta dựa vào cái gì phải nói rõ ràng với ngươi? Thế nên ta nói, nếu ngươi không nói thì trả lại hạt châu cho ta, bây giờ ta không muốn bán nữa.

Ngay vào lúc này, điện thoại di động có một tin nhắn đến, là một số lạ, mở ra để xem, ta lập tức sửng sốt, trên đó chỉ có bốn từ:

“Nguy hiểm, chạy nhanh!”

Ý gì đây, gửi nhầm sao?

Không đợi ta buông điện thoại xuống, bỗng nhiên trong phòng có rất nhiều người đồng loạt xông vào, mấy đôi tay đồng thời gắt gao đè ta xuống đất như thể bắt phạm nhân vậy, thậm chí ta còn nghe thấy tiếng bộ đàm nói là bắt được rồi.

Ta thoáng cái lập tức mơ màng, mẹ nó, tình huống gì thế này? Những người này là ai, ta đã làm gì sai chứ?

Lướt qua những người giữ cánh tay của ta, ta thấy người phụ nữ kia - người phụ nữ trên xe thương vụ của Thiên Sư phủ! Đôi mắt phượng đen nhánh của nàng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

Ta lập tức phát hiện, trên ấn đường của nàng rất giống lão đầu nhi râu chuột, cũng có tử khí nhàn nhạt.

Cô gái cao quý này là người của Thiên Sư phủ, lại cùng một phe với râu chuột? Không, quan trọng hơn là họ muốn làm gì ta? Muốn tiền thì ta không có tiền, muốn thân phận cũng không có thân phận, chẳng lẽ muốn bán thận của ta? Mẹ kiếp, người nào cũng có vẻ đàng hoàng lịch sự, tại sao còn xấu xa hơn bang Lưỡi Rìu thế.

Còn có ông chủ cửa hàng đồ cổ, dù gì cũng nhìn ta lớn lên, thứ nhất ta không đào mộ nhà hắn, thứ hai cũng không đạp cửa nhà hắn, thế nhưng lại lừa gạt ta như thế.

Lúc này cô gái kia ngồi xổm xuống, mặt không chút cảm xúc nhìn ta, giống như không coi ta là người mà xem như một đồ vật gì đó để quan sát - hình như là đang cho ta xem tướng.

Lần này, CMN, nàng cách ta rất gần, ta ngửi thấy một mùi thơm của vật liệu gỗ, kèm theo một chút lạnh lẽo và một chút thần bí, rất cân xứng với nàng.

Không thể không thừa nhận, dù ta biết nàng không phải là người tốt, nhưng nhận xét chính xác về nhan sắc, nàng thật sự rất xinh đẹp.

Nhưng trong nháy mắt ý nghĩ này xuất hiện, ngón trỏ tay phải của ta giống như bị một vạn cây kim đâm vào cùng lúc, đau như muốn nổ tung, mấy lần trước cũng từng bị đau nhưng hoàn toàn không dữ dội như lần này, ta nhịn không được lập tức kêu thảm thiết.

Cô gái kia nhướng mày nhìn người của ta, mấy người kia lập tức hoảng hốt, vội vàng tự chứng minh trong sạch:

“Không phải ta làm, không phải ta làm.”

Ta vừa suy nghĩ, dứt khoát rơi xuống dốc lừa, một nam diễn viên bị ma nhập rên lên - ta đã được xem trọng, vị trí cửa ngay sau lưng người phụ nữ kia, chỉ cần những tên to khỏe này buông lỏng, ta có lòng tin có thể tìm cơ hội chạy ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment