Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 44 - Chương 44 - Sao Ngươi Lại Tới Đây?

Chương 44 - Sao Ngươi Lại Tới Đây?
Chương 44 - Sao Ngươi Lại Tới Đây?

Chương 44: Sao Ngươi Lại Tới Đây?

Bên ngoài hành lang có một bóng dáng người phụ nữ gầy gò, trên người mang theo thanh khí nhàn nhạt - mặt tam giác!

Tuy rằng tình huống đến rất gấp gáp, nhưng những người này đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh để đối phó những tình huống thế này, quả nhiên là tinh anh, ta phản ứng rất nhanh, phát hiện cửa sổ rất lớn nên quyết định nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, ta thông qua kính phản chiếu nhìn thấy người phụ nữ họ Đỗ kia có điểm không đúng lắm.

Những người khác đều đang đối phó với rắn, duy chỉ có sắc mặt nàng tái nhợt không nhúc nhích, tuy rằng dường như đang cố gắng kiềm chế, nhưng hai tay khẽ phát run.

Hình như nàng rất sợ rắn.

Trùng hợp đúng lúc này, trước mặt nàng có một người bị rắn quấn chân ngã xuống đất, con rắn còn lại theo người ngã xuống kia lập tức trượt đến dưới chân nàng.

Nàng cũng không còn năng lực như lúc đối phó ta vừa rồi, chỉ liều mạng lui về phía sau, nhưng phía sau chính là một cái bàn, hoàn toàn không thể lui được nữa. Ta còn nhìn ra, tai ách cung của nàng có một cỗ hắc khí, hiển nhiên gần đây sẽ gặp phải kiếp nạn, chẳng lẽ chính là tình huống hiện tại?

Ta cũng không biết bản thân nghĩ gì, lại nhảy qua hai bước và cõng nàng trên người.

Rất lâu sau đó, mỗi khi ta nhớ lại quyết định này, ta đều cảm thấy lúc đó có thể mình đã uống lộn thuốc rồi.

Mà những con rắn kia vẫn như lúc trước, vừa đụng phải ta lại giống như ta còn độc hơn cả chúng, chúng liều mạng lui về phía sau và một lần nữa nhường cho ta một con đường.

Người phụ nữ họ Đỗ khó tin nhìn ta, ta quay lại chạy về phía cửa sổ, nhưng người phụ nữ họ Đỗ lập tức dùng cánh tay siết chặt ta:

“Chờ đã!”

Ngọn lửa giận của ta lập tức nổi lên, cứu ngươi là tình cảm, không cứu ngươi là bổn phận, vậy mà ngươi thật sự coi ta là ngựa cưỡi thế ư?

Nhưng còn chưa kịp mắng, ta lập tức biết vì sao nàng lại làm như vậy - hạt châu kia không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, một con rắn đang muốn nuốt hạt châu vào.

Trong lòng ta tự nhủ làm người tốt phải làm đến cùng, coi như kiếp trước ta nợ ngươi đi, vì thế ta dùng một tay đè chân nàng lại, một tay cầm hạt châu lên - tư thế này vô cùng mập mờ, ta cảm giác được, lúc nàng dán vào da ta, phần da chỗ đó lập tức nóng lên.

Hạt châu đến tay, số người còn lại của Thiên Sư phủ vẫn bị nước lũ của rắn quấn lấy, ta chạy đến cửa sổ, nhưng vừa duỗi đầu suýt chút nữa mắng mẹ nó - ta quên mất, đây là lầu bảy, nhảy xuống thì chắc đổ máu tại chỗ mất.

Nhưng phía dưới cửa sổ có một cái máy điều hòa ở bên ngoài, cũng có thể chứa một chân, nếu ta đạp xuống, nói không chừng thật sự có thể chạy thoát.

Cho nên ta lại hỏi người họ Đỗ:

“Ngươi có sợ độ cao không?”

Nàng miễn cưỡng lắc đầu.

Vậy thì tốt rồi, nhưng lần này trong tay sẽ không nắm được hạt châu, dù sao bình thường cũng ăn uống không sạch sẽ mà vẫn không bị bệnh, ta lập tức nhét hạt châu vào trong miệng, một tay cõng nàng một tay trèo qua cửa sổ, dứt khoát nhảy xuống.

Kết quả vừa nắm lấy lan can, nó nóng đến mức khiến ta run rẩy, may mà không buông tay, đúng rồi, hôm nay ba mươi lăm độ, lan can sắt bị phơi nắng có thể nướng chín cả thịt. Nhưng ta vẫn cắn răng kiên trì…trên tay ta nắm giữ hai mạng người, chịu không nổi cũng phải cố gắng.

Người phụ nữ họ Đỗ nhìn chằm chằm tay tôi, mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nhưng đúng lúc này, một thứ vừa to vừa dài bất chợt từ trên cao thòng xuống, là một con rắn, nó lè lưỡi nhắm thẳng vào bọn ta - bốn cái răng nanh nhọn hoắt, là rắn độc.

Người phụ nữ họ Đỗ lập tức căng thẳng, cánh tay thoáng cái siết chặt ta, tuy là nàng cũng nhẹ, nhưng dầu gì cũng là trọng lượng mấy chục cân, dưới chân ta lại không chắc chắn, thoáng cái làm ta phải nghiêng xuống

Gió gào thét bên tai ta, ý nghĩ duy nhất trong lòng ta là rất may mắn - may mắn vì ta đã gom đủ tiền thuốc men.

Đúng lúc này, một bàn tay không biết từ đâu vươn ra, nắm chặt cổ tay ta.

Bàn tay này nhơm nhớp còn dính chút muối ớt.

Đầu Trình Tinh Hà từ một mặt cửa sổ thò ra, trong miệng còn nhai chút thịt khô.

Ta rất ngạc nhiên:

“Sao ngươi lại tới đây?”

Không phải là người này đang ngủ trong bệnh viện sao?

Trình Tinh Hà nhìn ta, đau lòng nhức óc nói:

“Ngươi nói chuyện đúng là không có lương tâm, ta không phải tới cứu ngươi thì chẳng lẽ tới trộm thịt khô à?”

Hình như vậy.

Chờ hạ cánh an toàn, trái tim ta lại nhấc lên, thân thủ của cô gái này rất tốt, sẽ không muốn công chính nghiêm minh bắt ta nữa chứ? Một mình ta không phải là đối thủ, không biết cộng thêm Trình Tinh Hà thì có đủ dùng hay không.

Cô gái dường như nhìn ra những gì ta nghĩ, nàng nói:

“Ngươi yên tâm, ta thấy ngươi không giống một tên trộm, ta tin ngươi.”

Phải, trên đời này làm sao có thể có một tên trộm đi cứu người chứ! Coi như nàng có chút tình người.

Bình Luận (0)
Comment