Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 47 - Chương 47 - Thả Ta Ra

Chương 47 - Thả Ta Ra
Chương 47 - Thả Ta Ra

Chương 47: Thả Ta Ra

Cuốn sách kia đã ố vàng, có mùi ẩm móc, không biết đã qua bao nhiêu năm rồi. Ta bóp chặt mũi, giở nó lên, vừa nhìn đã thấy trên sách có hai chữ viết tay "Khí Giai".

Lòng ta chấn động. Đây là bí tịch liên quan đến vọng khí? Lật ra xem xét, quả nhiên là thế.

Phần trước toàn những nội dung ta đã học qua, nhưng từ giữa trở đi chính là cánh cửa thế giới mới...lão có vẻ cảm thấy đời ta không thấy nổi thanh khí nên không dạy nội dung sau khi thấy thanh khí.

Thì ra thầy phong thủy cũng chia Thiên Địa Huyền Hoàng, bốn giai. Thiên là cao nhất, Hoàng là thấp nhất, mỗi giai có bốn đẳng, nhập môn là Hoàng giai tứ đẳng, nhưng để trông thấy thanh khí thì phải bước vào được Hoàng giai tam đẳng!

Thăng một giai là có thể nhìn thấy thêm một loại khí, đương nhiên vọng khí sẽ càng chuẩn hơn! Nếu ta Nếu ta có thể tu thành cao giai, càng nhiều thấy nhiều thứ, có thể hy vọng tự cứu sẽ càng lớn hơn đúng không? Ta hưng phấn hơn. Vậy thì nhanh chóng mua bán cho nhiều, vừa tu công đức để thăng giai, vừa kiếm tiền.

Nhìn về sau, ta hiểu ra tia khí trong ấn đường kia có nghĩa gì. Hoàng giai là màu vàng, Huyền giai là màu lam, Địa giai là màu lục, Thiên giai là màu tím. Màu càng đậm thì đẳng cấp càng cao.

Nói như vậy, Thử Tu và Đỗ Hành Chỉ đều đã ở bậc Thiên giai tứ đẳng rồi sao? Thử Tu thì thôi, dầu gì hắn cũng đã tu hành cả đời, nhưng Đỗ Hành Chỉ mới bao nhiêu tuổi, làm kiểu gì được? Danh môn đúng là trâu bò mà.

Ta đang định xem tiếp, bỗng dưới lầu vang lên một tiếng nói:

"Bắc Đẩu, ngươi về rồi đấy à?"

Là tiếng của bà cụ Ngô. Mới đó đã đến thu tiền rồi!

Ta vội đi xuống lầu, cười đáp bà Ngô khoan hãy cúp điện nước nhà ta, ta đưa tiền ngay.

Nhưng bà cụ Ngô lập tức bắt lấy ta, hai mắt đẫm lệ:

"Ta không đến vì chuyện này đâu. Ngươi mau đi cứu em gái ngươi đi. Nàng trúng tà rồi!"

Ta sững sờ. Bà cụ Ngô có đứa cháu nội tên là Tuệ Tuệ, năm nay mới năm nhất đại học. Hồi còn bé chúng ta hay cùng chơi tập lái ô tô, thường ngày nói chuyện cùng khéo, ấm áp, hay gọi ta anh Bắc Đẩu, anh Bắc Đẩu. Biết nhà ta không có phụ nữ, trong nhà có món ngon gì cũng không quên bưng cho ta một bát.

Ta bảo bà cụ Ngô đừng vội, rốt cuộc Tuệ Tuệ bị làm sao.

Bà cụ Ngô lắc đầu, vừa lau nước mắt, vừa kéo ta vào nhà.

Nhà bà cụ Ngô cách đây không xa, qua mặt tiền ngõ nhỏ hai trăm mét đã đến nơi. Mặc dù Thương Điếm nhai có vẻ là một khu vực phồn hoa, nhưng trong ngõ như thôn làng, đủ thứ loại ô hợp chó má gì cũng có.

Chưa vào đến nhà bà cụ Ngô, ta đã ngửi thấy một mùi rất quái lạ...mùi tanh. Nhưng nơi này không ít rác, ta cũng không lấp làm lạ. Đến khi vào trong, ta thoắt ngây người. Tuệ Tuệ bị trói ở cây lựu trong vườn, không ngừng giãy dụa gào thét:

"Thả ta ra...Thả ta ra..."

Ta hỏi ngay bà cụ Ngô, sao đi nữa cũng đừng trói người ta như thế này chứ. Bà cụ Ngô quệt nước mắt, nói ta là nếu không trói lại, nàng sẽ chạy ra ngoài, chẳng biết chạy đi đâu nữa.

Quả nhiên, biểu cảm của Tuệ Tuệ không đúng thật. Biểu cảm ngây ngốc, nói chuyện cực kỳ hoang đường, không ngừng lặp đi lặp lại:

"Hắn đến đón ta rồi...Hắn đến đón ta...Ngươi thả ta đi...thả ta đi mà..."

Ai sắp đón nàng?

Bà cụ Ngô thở dài, xốc áo của Tuệ Tuệ lên. Ta vừa nhìn thấy đã giật nảy cả mình. Bụng của nàng lại đang phồng to lên như mang thai mười tháng vậy.

Nhưng không đúng. Tháng trước nàng còn đến cửa hàng tìm ta, vẫn rất bình thường. Không ai lại mang thai cái bầu to như thế trong vòng một tháng được.

Ta lập tức xem khí cho Tuệ Tuệ. Quả nhiên trên người nàng hầu như không hiện lên thanh khí.

Tuệ Tuệ bây giờ đang ở trạng thái mất tự chủ, không thể hỏi được gì. Ta liền hỏi bà cụ Ngô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bà cụ Ngô vừa lau nước mắt vừa bảo ta, Tuệ Tuệ mới gần đây tự nhiên trở nên rất kỳ lạ.

Điều kiện nhà bà cụ Ngô không tốt, trừ thu phí điện nước thì phải bày hàng xiên nướng bán ngoài chợ. Mỗi lần Tuệ Tuệ về nhà, chuyện đầu tiên phải làm là giúp bà cụ Ngô xiên que. Nhưng thời gian đó Tuệ Tuệ cũng không phụ giúp, về nhà là ru rú trong phòng mình, cứ líu ríu không biết nói gì.

Bà cụ Ngô nghĩ có khi nào nàng yêu đương ai rồi không? Thế là hỏi nàng hằng ngày nói chuyện với ai đấy? Không ngờ Tuệ Tuệ lại ngơ ngác hỏi lại, đâu, nàng có nói chuyện với ai đâu? Gần đây không hiểu sao cứ mệt mỏi trong người, về nhà cái là đi ngủ ngay.

Bà cụ Ngô sợ là suy nhược cơ thể nên bảo Tuệ Tuệ đi bệnh viện xem sao. Nhưng Tuệ Tuệ chẳng những không đi, còn ngày càng mất kiên nhẫn với bà cụ Ngô.

Bà cụ Ngô buồn bực. Bé con luôn rất hiếu thảo, bây giờ lại bị làm sao thế này? Sau đó khi đi bán hàng, nàng thuận miệng kể với khách quen hay mua hàng.

Vị khách đó cũng rất nhiệt tình, nói mấy cô bé vốn thể âm, tính tình khác biệt như thế, hẳn là va phải thứ gì không sạch sẽ rồi? Nên bảo bà cụ Ngô đến miếu lớn xin tàn hương, khấn xong chuyện chắc sẽ ổn.

Bình Luận (0)
Comment