Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 5 - Chương 5 - Tham Linh Ngọc

Chương 5 - Tham Linh Ngọc
Chương 5 - Tham Linh Ngọc

Chương 5: Tham Linh Ngọc

Lúc ra ngoài ông cụ còn gào lên bắt ta lúc về phải mua cho hắn hai cây kem, hắn muốn đi chơi trăng, sẽ mang cho Hằng Nga một cây. Bây giờ ta đã về rồi, nhưng ông lão lại không thể ăn được nữa.

Cao lão sư rất áy náy, nói lúc ấy hắn tới nhà chơi, vừa không để ý một cái thì ông cụ liền…

Cao lão sư mở tiệm thuốc ở nhà kế bên, nhưng lại không bán mấy loại bình thường như amoxycillin hay cam thảo, mà là mấy thứ được người trong nghề gọi là “thuốc rừng”, cũng chính là mấy thứ không hợp pháp. Nghe nói có rất nhiều loại, thậm chí còn có chân tiên nhân, râu kỳ lân gì đó, cũng không biết có phải thật hay không.

Nhưng Cao lão sư lại là người rất tốt bụng, từ trước đến nay vẫn có quan hệ không tệ với hai người chúng ta. Lúc ta không ở nhà, Cao lão sư toàn chủ động chăm sóc ông cậu ba giúp ta.

Ta lắc đầu nói sao có thể trách ngươi được, bình thường ngươi giúp chúng ta đủ nhiều rồi.

Cao lão sư thở dài, nói lúc ấy cũng không biết ông cụ bị làm sao mà vừa la hét tửu quỷ gì đó vừa chạy xuống, có thể là do xem quảng cáo lão Bạch đóng.

Tửu quỷ? Đậu má...Ta lập tức nhớ ra, chẳng lẽ lúc ấy ông lão đang nói về Cửu Quỷ Áp Quan?

Không phải hắn xảy ra chuyện là do ta đi lên Dương Thủy Bình đấy chứ? Nếu thế thật thì ta đã gây họa lớn rồi! Nhưng cho dù có báo ứng cũng phải là ta bị báo ứng chứ, ông lão đâu có trêu chọc ai!

Lúc này y tá gọi ta đi nộp tiền, hỏi ta muốn lấy loại thuốc nào. Ta nói muốn dùng hết, cho nên sau khi nộp tám vạn tám tiền thuốc cũng không còn lại bao nhiêu. Nhưng vẫn còn cần thêm tiền để chữa trị tiếp, chắc là phải đến ba mươi vạn.

Ta hoảng hốt nhớ khi còn bé từng bị sót một lần, ông cụ lại không có tiền nên bệnh viện không chịu chữa cho ta. Ông lão liền lấy cồn lau người cho ta, không chợp mắt mấy đêm liền. Đến khi ta tỉnh lại, ông lão liền bật òa lên khóc như một đứa trẻ. Bây giờ ông lão gặp nguy hiểm, ta không thể mặc kệ như thế được.

Nhưng ba mươi vạn cũng không phải con số nhỏ, ta lấy đâu ra bây giờ?

Còn đang buồn rầu, Cao lão sư bỗng nhiên túm lấy ta, nhíu mày nói tướng mạo tên nhóc này không đúng.

Ta sững sờ, hỏi hắn có ý gì?

Cao lão sư cẩn thận nhìn hồi lâu, hoang mang lắc đầu, nói tướng mạo của ngươi rất kỳ quái, mệnh cung đen đè đỏ giống như bị thứ gì đó quấn lên, khó mà nói cụ thể là cái gì. Ta đeo cái này lên cho ngươi là sẽ biết đạo hạnh của thứ đang bám lấy ngươi.

Hắn nói xong liền đeo một tấm thẻ trong suốt nhỏ bằng quân mạt chược lên cổ ta, nói đây là Tham Linh Ngọc mời từ núi Long Hổ xuống, bình thường chỉ bán một vạn rưỡi, bây giờ cho ta đeo thử miễn phí trước.

Trông cái này không giống ngọc mà giống nhựa hơn, sờ vào thô ráp y như hàng bán buôn ở Nghĩa Ô vậy. Chắc là một trong những mặt hàng mà Cao lão sư bán.

Ta nói cảm ơn Cao lão sư, nhưng cũng không để ý lắm, trong lòng tự nhủ ta có thể bị cái gì quấn lên được chứ? Có phải Cao lão sư nhìn nhầm rồi không?

Cao lão sư vỗ vai ta, cười tủm tỉm nói không cần khách khí, năm đó nếu không phải ông cậu ba của ngươi thì ta đã sớm...Mới nói một nửa, hình như Cao lão sư nhớ tới cái gì đó liền vội vàng sửa lại, nói là ông cậu ba ngươi nhờ ta chăm sóc ngươi, ta đã đồng ý thì nhất định phải làm.

Cao lão sư vẫn rất trượng nghĩa. Nhưng mà bây giờ ông cậu ba đang bị thế kia, ta còn mải nghĩ về những việc cần làm. Đến khi Cao lão sư trở về, ta lại mở điện thoại ra đăng rất nhiều quảng cáo xem phong thủy, đương nhiên đều như đá chìm đáy biển, còn chẳng có một tí hồi âm nào, khiến ta sốt ruột đến mức nhiệt cả lưỡi.

Giữa đêm, anh chàng hộ công giường bên gọi điện thoại, nói cái gì mà kiếm được tiền sẽ đi cùng ngươi, không vất vả đâu, vì tương lai của chúng ta vân vân, trông có vẻ rất hạnh phúc.

Con người vừa rơi vào khó khăn, kiểu gì cũng sẽ thấy rất cô đơn. Thật ra ta cũng rất muốn có một cô gái đến an ủi ta, bầu bạn với ta, nhưng một thanh niên ba không là không tiền không nhà không xe như ta thì ai mà thèm chứ. Chứ đừng nói đến người con gái duy nhất ta thích lúc trước còn để lại bóng ma quá lớn cho ta.

Nhưng trên đời này làm gì có ai mà không có một vài bóng ma chứ? Vừa nghĩ như thế, ta đã dựa vào đầu giường thiếp đi từ bao giờ.

Tục ngữ nói ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, trong cơn mơ màng, ta mơ thấy một người phụ nữ không rõ mặt nhưng dáng người lại rất yểu điệu, cứ nắm lấy ngón trỏ tay phải của ta, ôm chặt lấy ta nói cảm ơn ngươi đã đưa ta ra ngoài.

Giọng nói đó rất dễ nghe, ta chưa bao giờ có loại cảm giác này, vì nó quá đẹp cho nên không muốn tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment