Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 50 - Chương 50 - Bách Hợp

Chương 50 - Bách Hợp
Chương 50 - Bách Hợp

Chương 50: Bách Hợp

Bà cụ Ngô đã mất tăm. Thì ra Trình Tinh Hà sợ nàng gặp nguy hiểm nên để nàng trốn sang Thượng Môn của chúng ta rồi.

Khỏi phải nói, hắn nói chuyện ngả ngớn thế thôi, chứ làm việc vẫn rất thỏa đáng. Ta cũng biết hắn có âm mưu nên mới đi theo ta, nhưng ân tình của hắn, ta cũng khắc ghi trong lòng.

Ta nghĩ nửa ngày, muốn cảm ơn hắn một chút nhưng sao cũng không nói ra được. Ngay lúc này, hắn bỗng liếc mắt với ta, ra hiệu ra xem cửa chính đi.

Ta quay đầu nhìn lại, thấy dưới khe cửa lộ ra một cái chân đi giày đen.

Ta lập tức hưng phấn lên, thứ kia cuối cùng cũng đến rồi.

Nhưng nhìn đồng hồ, bây giờ mới mười giờ hai mươi phút, sao hôm nay thứ này lại tới sớm vậy?

Một luồng thanh khí từ dưới cánh cửa tràn đến. Ta đang rất hồi hộp. Trình Tinh Hà bỗng làm một chiêu "Hắc Hổ Đào Tâm" với ta. Ta suýt đấm hắn. Cúi đầu xuống, hắn lấy hộp dầu đánh lửa ra, sau đó bôi qua đầu và hai vai.

Đầu và hai vai là nơi mệnh đăng, chẳng lẽ cái này thật sự có tác dụng che lại mệnh đăng của con người?

Như thế, thứ không phải người sẽ không nhìn thấy chúng ta. Nó tương đương với một tấm áo tàng hình.

Ta vội bôi theo.

Một cái bóng cong vẹo chui vào nhà. Ta nhìn thoáng qua, trong bóng ma là một người rất nhỏ gày, đi đường xiên phải vẹo trái.

Lại nhìn kỹ hơn một chút, CMN, mặt tam giác ư? Khó trách sao lại có thanh khí! Ta với nàng ta đúng là có duyên nợ đấy.

Nói ra, nàng có vẻ như đang cố gắng tìm giao châu, còn bảo giao châu là của mình. Nhưng Đỗ Hành Chỉ lại nói châu là từ cửu quỷ ép quan tài mà ra, không biết ai đang nói thật nữa.

Không tìm thấy giao châu nên đi hại người sao? Ta vừa định bụng đầy phẫn nộ thì lại cảm thấy có gì đó sai sai. Mặt tam giác chẳng phải nữ sao? Sao lại hãm hiếp Tuệ Tuệ được chứ?

Trình Tinh Hà mấp máy môi bảo ta:

"Bách hợp."

Dựng hết lông gà lông vịt lên.

Yêu thai...Đúng rồi, ông cụ ba từng nói với ta, có một loài rắn, trứng rắn ấp trong người. Rắn con sinh bằng cách chui từ máu thịt của con rắn lớn ra, nên sau khi sinh hết lứa rắn con, rắn mẹ sẽ mở ngực mổ bụng, tự chôn vùi tính mạng.

Chẳng lẽ nào, loài rắn này sau khi có linh tính đã muốn sinh rắn con, nhưng không muốn chịu nỗi khổ xác thịt nên lấy Tuệ Tuệ ra làm vật thế?

Nhớ lại dáng vẻ ngọt ngào trước khi của Tuệ Tuệ, xong lại thành như bây giờ, lòng ta bừng lên cơn lửa giận. Món nợ này không thanh toán đầy đủ với ả mặt tam giác này không được.

Lúc này, mặt tam giác xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến, trông thấy Tuệ Tuệ bị trói ở cây, giọng nói cao lên mấy phần:

"Là...là ai tra tấn ngươi thế này?"

Nói rồi lại dùng tư thế quái đản kia đến gần Tuệ Tuệ.

Mọe nó, ngươi hại Tuệ Tuệ đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, con không biết xấu hổ mà nói người khác. Ta nháy mắt với Trình Tinh Hà, ý bảo hắn mau chóng ra tay. Nhưng Trình Tinh Hà lại híp mắt cười với ta.

Cười như con hồ ly vậy.

Ta lặp tức hoảng sợ...Hắn chắc chắn không có ý tốt!

Quả nhiên, mặt tam giác bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía chúng ta, chun mũi lại ngửi ngửi...Cái mũi chun lại, ta thấy cả khuôn mặt nàng ta đều nhăn hết cả lại, khỏi nói cũng biết đáng sợ cỡ nào.

"Không đúng..."

Con người nàng ta bỗng trợn lên:

"Có mùi...có mùi gì đó!"

CMN, chẳng phải đã bôi dầu rồi sao? Sao nàng ta còn phát hiện ra được."

Đảo mắt sang, dưới lòng bàn chân Trình Tinh Hà còn trải mấy tờ khăn giấy...tên khốn chết tiệt này lau dầu của ta ra, muốn dùng ta làm mồi nhử sao?

Ta còn chưa kịp mắng câu mả cha nhà ngươi, chỉ cảm nhận được một tiếng gió. Ả mặt tam giác kia xoay người nhào về phía ta.

Ta xoang người núp sau cột. Nhưng đáng sợ là, ả mặt tam giác kia dùng động tác mà không con người nào làm được, quấn cơ thể nhỏ dài trên cây cột, khuôn mặt tam giác ép đến gần ta...Chủ tiệm bán đồ cổ nói không sai, đầu lưỡi nàng ta đúng là có phân nhánh.

"Lại là ngươi..."

Vì cách gần, mùi tanh bốc lên khiến ta chẳng mở mắt ra nổi, chỉ nghe tiếng nói quỷ dị kia chui vào tai:

"Ta nhận ra ngươi, là ngươi trộm hạt châu của ta đi...trả lại cho ta...đó là của ta!"

Lòng ta thoáng lạnh. Giao châu đó ta đã ăn rồi...muốn ta làm gì...muốn ăn ta sao?

Ta vô thức tránh về sau, nhưng không ngờ cơ thể bỗng nhiên lại nhẹ bẫng đi, như không chịu lực hút của trái đất, lật mình ngã lên tấm che mưa trước hiên. Cạch một tiếng, đầu ta hôm nay bị đập lần thứ ba.

Không đúng...ta làm gì có khả năng lật lên cao như thế? Dưới cơn đau nhức kịch liệt trong mắt, ta chợt tỉnh lại. Chẳng lẽ là tác dụng của giao châu?

Không đợi ta kịp hiểu ra, ả mặt tam giác kia cũng quấn cột đi theo. Tốc độ nhanh miễn bàn, ta còn chưa kịp phản ứng, nàng đã muốn cắn lên mũi ta.

Trong nháy mắt, một luồng khói vàng bỗng xộc đến chỗ chúng ta, làm ta chảy cả nước mắt. Mùi này ta khá quen, lúc bắn pháo hay ngửi thẩy...là mùi lưu huỳnh!

Bình Luận (0)
Comment