Chương 528: Quỷ Y
Vẻ mặt của Công Tôn Thống càng thêm mất tự nhiên, một tay không ngừng gãi gãi cái ót:
"Đó là chuyện cũ năm xưa, ta không muốn nhắc đến nó. Nói tóm lại, đừng bao giờ đề cập bất cứ điều gì về ta với nàng. Ngoài ra..."
Hắn nhìn ta chằm chằm, nói một cách mạnh mẽ:
"Không phải lừa người...Cửu Khiếu Linh Lung Tâm đúng là do ngươi lấy được, nói ngươi đã cứu nàng cũng là danh xứng với thực. Ngươi giúp ta một tay, ta thiếu ngươi một ân huệ lớn."
Nào là danh xứng với thực, nghĩ cũng biết, Công Tôn Thống đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức để cứu Đỗ Hành Chỉ khỏi tay Thi Giải Tiên, chỉ bằng ta sao có thể làm được?
Nhưng Trình Tinh Hà lại đá ta một cái:
"Loại ân tình của người này, ngươi không muốn cũng vô ích!"
Đúng vậy, biệt danh của hắn là không nợ ân huệ gì đó.
Công Tôn Thống không nói lời nào, đẩy ta vào trong:
"Mau lên mau lên, ngươi đang chờ sét đánh à!"
Ta đành phải đi qua.
Thật trùng hợp, ta vừa ngồi xuống, không nhanh không chậm, đúng lúc Đỗ Hành Chỉ mở mắt.
Bắn pháo vào năm mới cũng không chính xác được như vậy!
Ngay khi Đỗ Hành Chỉ nhìn thấy, nàng lập tức ngồi dậy, đôi mắt to của nàng chiếu ra bóng hình ta:
"Lý Bắc Đẩu?"
Ta ngượng ngùng gật đầu:
"Nàng...nàng ổn chứ?"
Đỗ Hành Chỉ gật đầu và hỏi:
"Ngươi đã cứu ta?"
Đôi mắt to của nàng có chút mong chờ không thể diễn tả.
Thật ra ta không quen nói dối, nhưng ta đã đồng ý với Công Tôn Thống nên chỉ có thể cắn răng gật đầu.
Nàng trợn tròn mắt và lập tức ôm lấy tôi:
"Cảm ơn…"
Trên người nàng có mùi hoa đào ngày xuân.
Không biết làm sao, ta quay lại nhìn Công Tôn Thống nhưng Công Tôn Thống đã biến mất không biết từ lúc nào.
Dường như Ô Kê chịu không nổi, ở một bên ho khan, tiếng ho rất khoa trương.
Ta muốn hỏi hắn có uống nước không, nhưng khi ta nhìn lên lại thấy hắn đang nháy mắt với ta.
Có chuyện gì vậy?
…
Quay đầu lại chỉ thấy Bạch Hoắc Hương quay đi và bước ra ngoài.
Nơi này không an toàn, không chừng bên ngoài còn có cái gì khác. Trình Tinh Hà quay đầu nhìn nàng một cái, làm động tác "ghi sổ rồi đuổi theo nàng.
Lúc này, Đỗ hành chỉ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thăm thẳm phản chiếu lại bóng hình ta, trong mắt có chút áy náy:
“Ngươi...phải chịu nhiều khổ sở vì ta rồi.”
Đúng rồi...vết thương trên người ta còn chưa lành, giống như vừa mới chạy khỏi chiến trường Trung Đông, ánh mắt kia càng làm cho ta ngượng ngùng. Lòng tốt này cứ như trộm được:
"Không, không đâu."
Trước đó Đỗ Hành Chỉ có thể đã bị thương rất nặng nên mới cần Cửu Khiếu Linh Lung Tâm để cứu mạng, nhưng bây giờ có vẻ như nàng không những không bị thương gì mà còn trông khá hơn trước.
Nghịch lân trên cổ run lên, ta nhận ra điều đó và ta nghĩ đến Tiêu Tương.
Kể từ lần đầu tiên Tiêu Tương gặp Đỗ Hành Chỉ, có vẻ Tiêu Tương không thích nàng. Còn nói với ta rằng ta sẽ gặp lại nàng trong tương lai, bảo ta đừng lại gần nàng quá, cũng đừng nghĩ rằng nàng xinh đẹp.
Hóa ra, Đỗ Hành Chỉ đã sớm biết rằng chậu châu báu được giấu trong bụng của Tỳ Hưu Bạch Ngọc. Ngay khi nghe tin Tỳ Hưu Bạch Ngọc ra ngoài, tự nhiên hiểu rằng Chu Tước Cục đã có những thay đổi và chạy tới ngay lập tức.
Rốt cuộc nàng cũng là thiên cấp, sẽ suôn sẻ hơn ta trong việc tìm kiếm Linh Ẩn Động.
Nhưng nàng không ngờ thứ bên trong lại là Thi Giải Tiên ngàn năm khó gặp, đương nhiên nàng không phải là đối thủ của Thi Giải Tiên, nếu không phải "ta" cứu nàng, nàng nhất định đã mất mạng rồi.
Hơn nữa những người đồng hành Thiên Sư Phủ đi cùng nàng ngày đó cũng sẽ...
Ô Kê thì đấm ngực dậm chân, nhưng ta tự nhủ là Thiên Sư Phủ đang thiếu người, bây giờ là lúc để mở rộng một lần nữa..
Khi xuống núi, Đỗ Hành Chỉ rất lo lắng, liên tục bám lấy ta. Gương mặt Bạch Hoắc Hương lạnh tanh như Siberia, không có biểu cảm gì, thậm chí không thèm nhìn ta, ngược lại không ngừng chữa trị cho Trình Tinh Hà và Ô Kê, đến mức hai người họ thấy được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
Đỗ Hành Chỉ ngay lập tức hỏi:
"Ngươi là quỷ y à?"
Không hổ là thiên cấp, nhãn lực thật tốt, Bạch Hoắc Hương ném hổ xanh về phía Thi Giải Tiên mà nàng cũng có thể nhìn ra.
Bạch Hoắc Hương phớt lờ nàng, làm như không quen nàng.
Đỗ Hành Chỉ xuất thân từ một đại gia tộc, kiêu ngạo thành thói nhưng vẫn hạ giọng xuống một chút:
"Vậy ngươi có thể giúp Lý Bắc Đẩu xem một chút được không?"
Trình Tinh Hà và Ô Kê liếc nhau, dáng vẻ xem náo nhiệt mà không sợ lửa lớn, còn rất mong chờ.
Bạch Hoắc Hương nhếch mép:
"Ta chữa bệnh cho chó cũng không chữa cho hắn."
Vừa nói, nàng vừa tiếp tục dùng sức bôi thuốc cho Trình Tinh Hà và Ô Kê.
Trình Tinh Hà và Wuji không còn cách nào khác ngoài việc nở một nụ cười lễ phép đầy ngượng ngùng, giống như khuôn mặt mất mẹ trong WeChat.
Đỗ Hành Chỉ thấp giọng hỏi:
"Không phải ngươi thuê nàng à? Ta nghe nói tính tình quỷ y không tốt, đúng là không sai."
Thuê hả? Ta nhanh chóng xua tay, ta không đủ khả năng để thuê.