Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 55 - Chương 55 - Thất Vọng

Chương 55 - Thất Vọng
Chương 55 - Thất Vọng

Chương 55: Thất Vọng

Đầu mùa xuân sau khi con rắn kia lành lặn đã rời đi, nàng cũng chưa từng gặp lại nó nữa, hỏi ta hỏi cái này để làm gì?

Lại là Dương Thủy Bình?

Ta liếc thấy con rắn lớn lắc mạnh đầu, liền biết mặt tam giác không muốn nói ra chuyện về nàng, vì vậy đành lấp liếm cho qua liễu. Lúc này Ngô nãi nãi cũng trở về, thấy Tuệ Tuệ đã khỏe thì lập tức ôm chầm lấy Tuệ Tuệ, mừng đến chảy nước mắt, còn nói Tuệ Tuệ quỳ xuống dập đầu cho ta.

Ta vội nói không cần, đột nhiên thấy Trình Tinh Hà đang nhìn chằm chằm hai bà cháu Tuệ Tuệ giống như rất hâm mộ.

Đúng rồi, hình như hắn cũng không có cha mẹ, là thiên sát cô tinh giống ta, thậm chí còn không bằng ta - có lẽ hắn còn chẳng có được một trưởng bối như ông cụ nhà ta.

Sau khi ra khỏi nhà Tuệ Tuệ, ta thấy mặt tam giác đang chờ ở đầu hẻm, nàng thấy ta cũng muốn dập đầu nói cảm ơn, ta khoát tay nói không cần - thật ra thì trong lòng ta cũng rất bội phục loại tinh quái có tình có nghĩa như mặt tam giác, dù ai nấy đều biết ơn cứu mạng lớn hơn trời, nhưng liệu có mấy ai sẽ liều mạng đi bảo vệ ân nhân giống mặt tam giác chứ?

Đúng lúc này, Trình Tinh Hà huých ta một cái:

"Tiểu ca, con rắn này bị thương rất nặng, hay là chúng ta..."

Đúng rồi, tấc bảy của nàng bị Trình Tinh Hà rạch ra, lại còn bị Hôi Bách Thương dày vò, quả thật rất nguy hiểm. Mà có vẻ nàng cũng không đứng vững được nữa, trượt xuống đất.

Ta lập tức chạy đến đỡ nàng, bịt kién vết thương của nàng lại rồi bảo Trình Tinh Hà lấy thuốc bột Vân Nam ra. Nhưng Trình Tinh Hà lại lắc đầu nói không phải ta giấu, mà thuốc bột Vân Nam không có tác dụng với vết thương này của nàng.

Mặt tam giác thở hổn hển nói:

"Tiểu Kim Hoa ta hiểu ý tốt của các ngươi, nhưng mà không có giao châu, ta không sống được đến lúc mặt trời mọc..."

Bây giờ đã là rạng sáng, cuối chân trời bắt đầu tỏa sáng, những đám mây phía đông cũng đỏ rực lên. Giao châu đã bị ta ăn mất rồi, ta không phun ra được! Nhưng đúng lúc này, ta thấy vết thương của nàng có vẻ đã khép lại một chút.

Trình Tinh Hà cũng đã nhìn ra, lập tức hỏi:

"Tiểu ca, trên tay ngươi có gì thế?"

Trên tay ta có thể có cái gì...Nhưng lúc cúi đầu nhìn, đúng rồi, hôm nay ta bị đập đầu ba lần, chảy không ít máu, trên tay có dính máu của mình!

Ta nhanh chóng phản ứng lại, nếu giao châu đã bị ta nuốt, vậy có phải máu của ta cũng có tác dụng không? Dù sao thử một chút cũng không tốn sức, ta liền rạch tay ra nhỏ máu vào vết thương của mặt tam giác.

Quả nhiên, vết thương của mặt tam giác đang dần dần khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, đúng là có tác dụng!

Trình Tinh Hà giơ ngón cái với ta là vú em quốc dân, bị ta đá cho một cú.

Mặt tam giác thấy vế thương của mình đã lành liền phức tạp nhìn ta, lẩm bẩm nói:

"Quả nhiên là ngươi trộm giao châu..."

Ta bị bắt tại trận, cũng không thể không thừa nhận, liền cứng cổ nói đó là bất ngờ. Lúc này ta chợt nhớ ra, Tuệ Tuệ nói mình cứu được mặt tam giác ở Dương Thủy Bình, mà mặt tam giác lại trộm được giao châu ở Cửu Quỷ Áp Quan, có phải nàng cũng có liên quan gì đấy với Tiêu Tương hay không?

Ta liền hỏi nàng, ai ngờ nàng lại mờ mịt lắc đầu nói nàng không nhiều tuổi bằng Hôi Bách Thương, cũng không biết chuyện gì, chỉ vì âm khí trong đất ở Cửu Quỷ Áp Quan rất nồng nên mới đến đó tu hành, gần đây cũng mới nghe nói Cửu Quỷ Áp Quan bị phá, nhưng nàng nghe nói vì có giao châu nên không có ai dám đến gần xung quanh. Vì nàng là nghé con mới sinh không sợ cọp nên mới dám đến đó trộm giao châu.

Ta bỗng thấy rất thất vọng, Tiêu Tương lợi hại như vậy, rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng lẽ thật sự là thủy thần? Nhưng phong cách của nàng - trông không giống thần!

Lúc này mặt tam giác đã khá hơn một chút, liền ngượng ngùng nói vốn nên báo ơn ta, nhưng mà nàng đã lén đưa Ký Thân Phù của mình cho Tuệ Tuệ rồi, không thể có hai chủ nhân, nhưng chỉ cần ta có yêu cầu thì chắc chắn nàng vẫn sẽ tới giúp ta.

Ta cứu nàng cũng không phải vì để nàng báo ân, liền bảo nàng đừng để ở trong lòng.

Lúc này tia nắng ban mai thứ nhất chiếu xuống, bầu trời hiện ra màu xám tro rất đẹp, ban ngày mặt tam giác phải đi ẩn nấp đến tối mới bò ra, liền rối rít cảm ơn rồi tạm biệt ta - lần này nàng cũng coi như bị tổn thương nguyên khí nặng nề, phải đi về nghỉ ngơi.

Ta cũng phải trở về cửa hàng ngủ một giấc, lúc quay đầu lại không thấy Trình Tinh Hà, một lát sau mới thấy hắn đang ở trước một quầy đồ ăn vặt ở đầu hẻm.

Chẳng lẽ lại thấy quỷ đói gì rồi? Ta liền đi tới chỗ hắn, hóa ra là đưa cơm cho một đứa bé ăn xin.

Đứa bé ăn xin kia nhìn chằm chằm đống quà vặt, bỗng nhiên ôm hết chạy đi, còn chưa nói được một tiếng cảm ơn nào, ngược lại vừa chạy vừa quay đầu mắng Trình Tinh Hà là tên ngốc.

Bình Luận (0)
Comment