Chương 565: Hủy Thi Diệt Tích
Làm gì có chuyện đó, mệnh số bát quái của ngươi, ngày hạ táng thiên thời địa lợi, từng yếu tố phải tính toán rõ ràng, cho dù tình được rạch ròi thì cũng không biết sẽ xảy ra biến số gì, giống như tông sư đã tính toán tường tận mọi bề kia vậy.
Nói tóm lại, tỷ lệ hóa rồng bằng với tỷ lệ bị sét đánh trúng, phải xem thiên mệnh. Thậm chí, ta nghi ngờ còn có nguyên nhân khác khiến công lão chôn ở đây hóa rồng được .
Đến cổng nghĩa địa, Trình Tinh Hà xuống xe, quay đầu nhìn những ngôi mô bên trong:
“Từng này ngôi mộ, là cái nào?”
Ông chủ cảm thấy xấu hổ:
“Ngươi xem, sao trí nhớ của ta kém quá...Bao nhiêu bia mộ thế này, trông cái nào cũng giống nhau, ta tạm thời không nhận ra được.”
Mộ của cha ngươi mà còn không tìm được, có thể thấy sau khi hạ táng, bất kể ngày tam thất hay ngũ thất, hắn đều chưa từng tới đây.
Thậm chí có lẽ lúc chôn cất hắn cũng không tới, chỉ để vợ mình xử lý qua loa.
Ta thật sự chỉ muốn đấm vào đầu hắn mấy đấm, nhưng chuyện cha con nhà người ta cũng là một người muốn đánh một người nguyện chịu, không đến lượt người ngoài như ta nhúng tay.
Vì thế ta nói với Trình Tinh Hà:
“Từ ngôi mộ bên tay trái của ngươi đếm đến cái thứ ba, đi thẳng về phía trước là đến.”
Trình Tinh Hà, Ách Ba Lan và Bạch Hoắc Hương đều tin ta, không hỏi một câu đã đi vào trong như lời ta nói, còn ông chủ da mặt dày hỏi với giọng hào hứng:
“Đại sư, ngươi đúng là thần tiên, ta còn không tìm được, ngươi làm sao mà tìm được thế?”
Đơn giản thôi, nơi ấy có một cây hòe rất lớn, nếu không đoán sai thì đó chính là hòe long môn.
Đi đến gốc cây, quả nhiên nhìn thấy một tấm bia mộ le loi ở đó, gắn trên tấm bia là một bức ảnh đen trắng chụp cẩu thả, đúng là ông lão trong bức ảnh kỷ niệm du lịch Thái Sơn trong đại lý ô tô của ông chủ.
Ta quay đầu nhìn về phía Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan:
“Anh em cố gắng mở quan tài ra.”
Ông chủ vội hỏi:
“Đại sư, chỉ cần mở quan tài, hủy thi diệt tích lão già ấy, thế là xong rồi đúng không?”
…
Ta trả lời:
“Trước tiên làm rõ nguyên nhân vì sao ông lão làm như vậy rồi bàn tiếp.”
Ông chủ nôn nóng:
“Còn có thể vì nguyên nhân gì nữa, ông lão mang thù, chê đi theo ta ăn, ở không thoải mái, ngươi nói xem ông ta sống lâu thế rồi mà sao vẫn hẹp hòi quá vậy, không thể thông cảm cho phận làm con như bọn ta sao?”
Thông cảm? Chết thành ra như thế rồi, ngươi nói cho ta nghe xem phải thông cảm kiểu gì? Mạng ai chẳng là mạng?
Ta thật sự không chịu nổi, đây mà là những gì người làm con nói được hay sao, đầu óc của ngươi bị bà vợ dùng Omo giặt sạch bong rồi à?
Nói chuyện với loại người này chỉ tổ phí lời. Ách Ba Lan dã lật bia mộ lên rồi, hắn nói với vẻ hưng phấn:
“Ca, mau lại đây!”
Đáng tiếc Ách Ba Lan là nam, nếu là nữ thì hắn với Hòa Thượng đúng là một đôi trời sinh.
Ba người cùng ra sức, lúc trước để cho bớt việc nên quan tài không chôn sâu, chẳng bao lâu đã bị bọn ta đào lên.
Ta nhìn quan tài, phát hiện quan tài vậy mà lại không có trấn hồn đình ba dài hai ngắn.
Hơn nữa, quan tài cực kỳ nhỏ hẹp, chiều dài bên trong ước chừng một mét hai là cùng, thảo nào bao nhiêu năm không có người ngó ngàng.
Mà vật liệu làm quan tài...Kỳ lạ thật, ta không biết loại gỗ này là gì.
Ta đi xuống dưới hố, sờ gỗ quan tài, chất gỗ rắn chắc và mịn, khi gõ có tiếng kim thạch, mặt trên còn có những đường vân gỗ như sóng.
Bạch Hoắc Hương cũng nhảy xuống, sờ chất liệu gỗ, tức khắc hai mắt sáng rực lên:
“Gỗ tê long! Không ngờ loại gỗ này vẫn còn tồn tại trên đời!”
Thì ra, loại gỗ này còn là một loại dược liệu, có tác dụng trừ tà trấn an, thường dùng để an ủi người bị trúng tà.
Thứ này cực kỳ hiếm, nghe nói dùng làm đồ chứa có thể giải trăm loại độc, thời cổ trong vương phủ sợ có người hạ độc trong thức ăn, sẽ dùng ngân châm thử độc trước khi dùng hoặc trực tiếp dùng gỗ tê long làm bát đĩa.
Một điều hiếm lạ hơn nữa là khi ngươi bỏ thức ăn vào trong bát đĩa làm từ gỗ tê long, cho dù thời tiết nắng nóng thì thức ăn cũng sẽ không hỏng, có thể nói là tủ lạnh cổ đại.
Tuy đây là thứ tốt, nhưng chỉ mọc ở long huyết địa, vì thế cực kỳ hiếm cố, ngàn vạn lượng hoàng kim cũng không tìm được một khối, ngoại trừ dùng làm vật chứa còn có thể để người chết ngậm trong miệng, làm định thi châu.
Xã hội phong kiến sụp đổ, thứ này cũng biến mất theo. Chiếc quan tài này không lớn, nhưng nó được làm từ gỗ tê long, xem như là độc nhất vô nhị.
Bạch Hoắc Hương lẩm bẩm:
“Không biết hồi xưa ai hào phóng đến mức dùng gỗ tê long làm quan tài như vậy, nó còn đắt tiền hơn cả quan tài vàng cùng kích cỡ!”
Đáng tiếc chính chủ bạc mệnh, không biết vì sao không hưởng thụ được món đồ tốt này, trùng hợp làm sao, một trăm năm sau ông lão được ăn hôi.