Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 57 - Chương 57 - Đúng Là Một Cao Nhân

Chương 57 - Đúng Là Một Cao Nhân
Chương 57 - Đúng Là Một Cao Nhân

Chương 57: Đúng Là Một Cao Nhân

Loại thầy phong thủy "hoang dại" này sẽ bị đám danh môn chính phái bọn họ kỳ thị, còn kém hơn người ta một bậc, được gọi là dã hồ thiền.

Đen râu đã nhận ra, liền kiêu căng cười lạnh một tiếng, tùy tùng của hắn ở phía sau cũng cáo mượn oai hùm:

"Bảo sao ngay cả Hàn tiên sinh còn không biết, không ngờ là một dã hồ thiền? Khó trách lại làm ra mấy chuyện lừa gạt đó, làm mất mặt người cùng nghề."

Tên này nói bậy gì vậy? Cho dù ta là dã hồ thiền thì cũng không tới lượt các ngươi đến hắt nước bẩn.

Nhưng ta còn chưa kịp nói gì, một tên tùy tùng đã đưa cho ta một tờ giấy chứng nhận, hóa ra bọn họ đúng là nhân vật tai to mặt lớn, chuyên môn quản lý tranh chấp trong nghề, mà ta lại bị người ta tố cáo là không có giấy phép kinh doanh, lừa người khác hai mươi vạn.

Tố cáo? Ta đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trong lòng đã hiểu - bên ngoài có một chiếc Mercedes E, chính là cái của An Gia Dũng.

Tên khốn kiếp này muốn chơi đến cùng với ta sao? Còn chơi trò đâm sau lưng nữa!

Mấy người kia vừa nói xong liền muốn dẫn ta đi - bảo ta phối hợp điều tra. Đám tùy tùng kia còn châm chọc, nói ta cần tiền đến điên rồi, lại tham lam như vậy. Bây giờ chúng ta toàn bị gọi là kẻ lừa đảo cũng vì con sâu làm rầu nồi canh như ta đấy.

Ta muốn phản bác, nhưng vì không hợp âm dương nên ta thật sự không hiểu nhiều về quy tắc trong nghề lắm, nói phải trái kiểu gì bây giờ?

Đúng lúc này, một chiếc Lincoln Limousine dừng lại ở cửa, cửa xe mở ra, một người đi xuống:

"Để ta xem ai muốn điều tra ca ta?"

Ta vừa nhìn đã sửng sốt - đây không phải là Hòa Thượng sao?

Bây giờ Hòa Thượng đang mặc một bộ âu phục sang trọng, cũng không còn gầy gò hốc hác như trước, trông vô cùng hùng dũng oai vệ bừng bừng khí thế, giống y như một tổng tài bá đạo!

Râu đen kia nhìn thấy Hòa Thượng liền vội vàng nói:

"Đây không phải là Hòa tổng sao? Sao ngươi lại đến đây?"

Hòa Thượng đi đến khoác vai ta:

"Đây là huynh đệ của ta, hắn gặp phải phiền toái, cho dù phải xông qua núi đao biển lửa ta cũng đến. Hàn tiên sinh, ngươi nói xem ca ta đã lừa ai hai mươi vạn vậy?"

Có một tên tùy tùng không biết điều, lập tức nói:

"Người hắn lừa là..."

"Bốp."

Râu đen đánh một cái lên đầu tên tùy tùng:

"Đã nói bao nhiêu lần với các ngươi rồi, chuyện gì cũng phải điều tra rõ ràng, không thể qua loa như vậy được, nếu không phải Hòa tổng đích thân tới thì lại có người nữa bị các ngươi hãm hại rồi đấy!"

Hiển nhiên tên tùy tùng đó đã quen việc bị đổ thừa, gật đầu lia lịa nói là mình không cẩn thận, tin vào người tố cáo vu oan, sau này sẽ tính sổ với người tố cáo đó.

Ta nhìn thấy An Gia Dũng đi xuống khỏi xe ở xa xa, hiển nhiên là không tin vào mắt mình, nhưng rất nhanh hắn đã vội vã quay lại xe, chạy đi như một làn khói.

Râu đen cũng như mất trí nhớ vậy, hoàn toàn quên mất dáng vẻ hống hách lúc nói chuyện với ta vừa rồi, còn rất nhiệt tình nói:

"Tiểu ca Lý gia, thật sự không ngờ ngươi lại là bạn với Hòa tổng của chúng ta. Ta và Hòa tổng có quan hệ rất tốt, đây không phải là người nhà mình đánh người nhà mình sao!"

Còn nói nếu ta mới vào nghề, có chuyện gì không hiểu có thể đến phố Tử Kim tìm hắn, chứ đừng làm mấy chuyện hiểu nhầm này ảnh hưởng đến tình cảm. Nói xong còn bảo Hòa Thượng chuyện này là hắn không đúng, hy vọng đừng xảy ra xích mích với hắn, chuyện ở chung cư vẫn cần hắn giải quyết.

Hòa Thượng không quan tâm ừ một tiếng, râu đen giả vờ nửa ngày mới bỏ đi.

Đưa mắt nhìn bóng lưng râu đen, Hòa Thượng xì một tiếng, lúc này mới vỗ bả vai ta một cái:

"Bắc Đẩu, không phải ta đã nói rồi sao, ngươi là ta huynh đệ cả đời của Hòa Thượng ta, gặp phiền toái sao ngươi không tìm ta chứ?"

Hóa ra sau khi bên hợp tác của nhà Hòa Thượng hủy kèo, đột nhiên lại có một số tiền đầu tư lớn xuất hiện vực cả nhà Hòa Thượng dậy. Đám người đòi nợ lúc trước cũng hoàn toàn thay đổi, tuyên bố không cần tiền, coi như nhập cổ phần vào nhà Hòa Thượng, không trả cũng được, tạm thời coi như một ân tình.

Có một câu Hòa Thượng không nói sai, nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở thâm sơn có bà con xa. Trước kia lúc Hòa Thượng đang suy sụp, ai nấy đều hùng hùng hổ hổ với Hòa Thượng, bây giờ lại chuyển sang nhiệt tình với hắn. Hòa Thượng cũng phải cảm thán, nói phải cảm ơn chuyện lúc trước đã giúp hắn biết được cái gì gọi là tình người.

Vừa nói vừa vỗ vai ta, nói hoạn nạn mới thấy chân tình, cả đời ta chỉ có một người huynh đệ như ngươi.

Ta nghe Hòa Thượng nói mà cực kỳ xấu hổ, khoát tay lia lịa nói đó là vì ngươi có mạng giàu sang, ta chỉ biết thời biết thế, chứ người vùng lên là chính ngươi.

Hòa Thượng huých vai ta nói ta không màng công danh, đúng là một cao nhân.

Bình Luận (0)
Comment