Chương 579: Tự Làm Tự Chịu
Những người phía sau An Gia Dũng đối xử với hắn cũng không tệ, không ngờ lại tặng hắn một thứ tuyệt vời như vậy.
Ách Ba Lan nghe vậy thì sửng sốt:
“Ca, não ngươi được làm từ gì thế, sao cái gì cũng biết hết vậy?”
Ngay cả Đỗ Hành Chỉ cũng nhìn chằm chằm vào ta với vẻ ngưỡng mộ.
Có thể khiến một nữ nhân xuất thân cao quý và xinh đẹp nhìn với ánh mắt như vậy, có nam nhân nào mà không tự hào, sự thỏa mãn đó không khỏi khiến ta có chút mừng thầm.
Bạch Hoắc Hương vốn dĩ cũng nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ, nhưng không biết mình đã chạm đến nỗi đau nào của nàng, nàng bỗng lạnh lùng nói:
"Biết một chút kiến thức chuyên môn là đã không ngừng khoe khoang rồi, nó chỉ nằm trong phạm vi công việc, giả vờ giỏi giang gì chứ."
Ta cũng đâu có nói bản thân mình giỏi giang, Trình Tinh Hà nói đúng, nàng ấy là một tia sét, không ai biết đánh trúng đâu thì sẽ nổ.
Nghe vậy, Đỗ Hành Chỉ không kìm được nói:
"Đây vốn là một cuộc thảo luận trong ngành của chúng ta, tại sao lại trở thành khoe khoang?"
Không đợi Đỗ Hành Chỉ kịp trả lời, Bạch Hoắc Hương đã lập tức nói:
"Ta cũng đâu chỉ đích danh ai, sao ngươi phải cuống lên như vậy? Sao, những người trong ngành của ngươi thích kiếm tiền hay kiếm chuyện?"
Đỗ Hành Chỉ lập tức nhíu mày, với địa vị cao quý của mình, chắc là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cãi thua người khác:
"Làm phiền ngươi lúc nói chuyện..."
Sự việc cứ tiếp tục như vậy ta không thể không ra mặt, dù gì nó cũng do ta mà ra, ta chỉ có thể đến giảng hòa:
“Ngươi đừng nóng giận, bình thường nàng ấy cũng hay đùa giỡn với ta, không có ác ý gì đâu.”
Lúc này Đỗ Hành Chỉ không vui vẻ gì nhưng nàng là người hiểu chuyện, sợ ta khó xử nên nàng ấy cũng nhịn không nói gì. Bạch Hoắc Hương thì lại nở nụ cười đắc thắng, vẻ mặt câng câng vô cùng đắc ý.
Trình Tinh Hà rất thích hóng chuyện, vừa vui mừng khi thấy bên này đang đấu tranh kịch liệt, hắn vừa nóng lòng được chứng kiến tai ương này xuất hiện, An Gia Dũng sao lại xui xẻo như vậy, ánh mắt láo liên vô cùng bận rộn, không biết phải nhìn vào đâu.
Đúng rồi, An Gia Dũng gặp xui xẻo là sự kiện được mong đợi nhất trong năm, ta vội nhìn sang An Gia Dũng.
Lúc này An Gia Dũng cũng thấy một bóng người, sợ tới mức không còn để ý đến hai tay đang bị đau, toàn thân run rẩy:
“Ngươi đừng tới đây...Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi quên rồi sao..."
Nếu An Gia Dũng đang đeo mặt dây chuyền đó thì chắc hẳn hắn đã dùng máu của mình để nuôi dưỡng nó, ngay cả bản thân cũng nhận mình là chủ nhân của nó, đáng tiếc, mặt dây chuyền đã vỡ nát, hắn nhất định sẽ cắn trả.
Quả nhiên, An Gia Dũng chưa kịp nói hết câu thì đã đột nhiên hét lên...người mặc áo choàng đỏ túm lấy tay hắn và rút móng tay hắn ra.
Nếu nhớ không nhầm thì chiêu thức này là một cực hình của xã hội cũ.
Hắn muốn từ từ tra tấn An Gia Dũng.
Một cái, hai cái, ba cái, những móng tay ố vàng vì hương khói rơi xuống đất với thịt mềm còn dính trên đó...Móng tay màu hồng lộ ra ngoài không khí, An Gia Dũng hét lên vỡ cả cổ họng.
Những người đang quay video cũng bắt đầu run tay, chắc những gì họ quay được cũng chẳng thấy gì:
"Cmn...Đây là thật hay giả vậy?"
"Ta có chút không tin - không phải là phim điện ảnh chèn hiệu ứng đặc biệt đó chứ?"
"Nhưng...mùi tanh của máu đâu thể là giả được, phải không?"
Sau đó, ám khí tai ương dày đặc, kéo ngón tay của An Gia Dũng và rồi “thọt” một tiếng, sau đó là tiếng hét thất thanh của An Gia Dũng, ngón tay của hắn mềm nhũn rơi xuống giống như mười sợi mì.
Tất cả đều đã bị gãy.
Nếu để ương này làm quản ngục thì e là các phạm nhân đều phải ngoan ngoãn khai ra sự thật.
Cao Á Thông vẫn lạnh lùng quan sát từ phía sau, vì sợ tai ương tìm đến nàng nên chỉ có thể đứng nhìn An Gia Dũng chịu tội, nàng không nói lời nào, chỉ đứng đó nhìn ta.
Ta không quan tâm việc nàng hận ta, nhưng ánh mắt đó của nàng rất kỳ lạ, nàng nhìn ta như thể đang nhìn đồ vật gì đó...đúng rồi, nó giống như một món đồ chơi mà bản thân không thích và ném vào thùng rác nhưng lại được người khác trân quý như báu vật, nàng không cam tâm.
Ta nhớ lúc cùng ta xem phim nàng từng nói một câu:
"Đồ của ta thì dù sống hay chết, tốt hay xấu đều là của ta, cho dù tự tay hủy hoại cũng sẽ không đưa cho người khác."
Ánh mắt đó khiến người khác rất khó chịu, ta ngoảnh mặt đi không thèm nhìn nàng ấy.
Ách Ba Lan biết rất rõ thái độ của An Gia Dũng đối với ta, họ hả hê trên nỗi đau người khác:
"Ai da, gậy ông đập lưng ông, thật nghiệt ngã!"
Đỗ Hành Chỉ hẳn cũng đã biết những chuyện An Gia Dũng làm với ta, nàng tỏ ra vô cùng oán hận:
"Tự làm tự chịu."
An Gia Dũng khóc không ra tiếng, hắn đột nhiên nhìn ta rồi quỳ xuống trước mặt ta:
"Bắc Đẩu, chúng ta là bạn học cũ mà! Chúng ta cùng nhau lớn lên, xin hãy giúp ta, ta cầu xin ngươi...xin ngươi hãy cứu ta...."