Chương 585: Bò Đấu Tái Sinh
Mặc dù đầu nàng bị áo sơ mi của ta che mất nhưng nàng cũng nhận thấy được phản ứng của ta, giọng nói trở nên cảnh giác:
"Chỉ bằng ngươi mà hiểu được Chân Long Huyệt à? Vậy ngươi có biết Chân Long Huyệt ở nơi nào không?"
Ta vội lắc đầu:
"Ngược lại ta cũng muốn biết! Ngươi còn có tin tức gì khác về Chân Long Huyệt không? Ví dụ như nó dùng để làm gì?"
Đầu óc Xích Linh rất nhanh nhạy:
"Nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ chịu thả ta đi ư?"
Thả nàng đi thì chẳng phải là thả hổ về núi, ngươi nghĩ ta là đồ ngốc à?
Mà lúc này, miệng giếng truyền đến động tĩnh, là đám người Đỗ Hành Chỉ đang tìm kiếm:
"Lý Bắc Đẩu!"
Cống thoát nước vốn là hẹp, mấy bóng người cùng nhau chen chúc xuống, giống như máy xay thịt, một bóng người xinh đẹp nũng nịu là người đầu tiên chạy tới, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng khó tả:
"Trừ chịu chết, ngươi còn có thể làm cái gì?"
Đó là hương dược tươi mát quen thuộc - Bạch Hoắc Hương.
Đỗ Hành Chỉ muốn đi qua, Bạch Hoắc Hương có thể nhận ra điều đó,giống như một con cua tám càng đứng ở cửa hang, không cho nàng đến, nói một cách mỉa mai:
"Là ngươi để hắn cứu tiểu yêu nữ này? Ta nói cho ngươi biết, nếu Lý Bắc Đẩu thật sự đã xảy ra chuyện, ta sẽ hạ độc toàn bộ Thiên Sư Phủ của ngươi!"
Trời ạ, biết ngươi cường đại có năng lực, nhưng cũng không cần lệ khí đến như vậy, ta vội vàng nói:
"Ta không sao, chút việc nhỏ, Đỗ Thiên Sư lại đây đi, đứa nhỏ này không có chuyện gì."
Xích Linh nắm chặt lấy tôi, tức giận nói:
"Ngươi chỉ lớn hơn ta vài tuổi, gọi ai là đứa nhỏ đó!"
Người nhỏ mà tích cách không nhỏ, thực sự là một quả bóng gai.
Bạch Hoắc Hương nghiến răng không vui, nhưng Đỗ Hành Chỉ đã khéo léo đi đến, đón lấy Xích Linh bằng một tay, vui vẻ nói:
"Thật tốt quá...Bắc Đẩu, lần này ngươi vất vả rồi."
"Bắc Đẩu..."
Trình Tinh Hà phía sau cũng nghe thấy:
"Hai người thân thiết như vậy từ khi nào?"
Mẹ kiếp ngươi không nói chuyện sẽ không có người nói ngươi câm đâu!
Bạch Hoắc Hương càng tức giận hơn, ta có thể cảm nhận được hơi thở của nàng giống như rồng phun lửa, thật đáng sợ.
Thực ra ta không biết mình đã trở nên quen thuộc với nàng từ lúc nào.
Đỗ Hành Chỉ hạ giọng và nói vào tai ta:
"Ngươi giúp ta mấy lần, muốn thưởng gì?"
Hương hoa đào thoang thoảng bên tai, ngứa ngáy khắp người, ta vội rụt cổ lại:
"Không, ân không lời nào cám ơn hết được..."
Không đúng, lần này ta đã cố gắng tránh cắn lưỡi, từ này làm sao có thể được sử dụng như thế này.
"Ý ta là, nên làm..."
Cũng không đúng, ta và ngươi thân thân đến thế à?
Cũng lạ, ta chưa bao giờ lo lắng trước sóng to gió lớn, hôm nay ta đã lên cơn điên gì vậy?
Xích Linh không nghe nổi nữa, hừ lạnh một tiếng.
Giọng của Bạch Hoắc Hương càng trở nên chê cười:
"Được rồi, đừng nói nữa, ta thấy ngươi là bị tà khí mê đầu rồi, trở về ta cho ngươi ăn chút Nhân Trung Bạch."
Nàng nhấn mạnh hai từ “tà linh”, hàm ý gì đó.
Ta vẫn muốn nói, nhưng sau khi suy nghĩ lại cũng không nói nữa, nói nhiều sẽ mất, ta ra cửa cũng không không xem ngày, có lẽ hôm nay kỵ nói quá nhiều.
Tâm trạng Đỗ Hành Chỉ ngoài ý muốn rất tốt, không khỏi cười nói:
"Được, vậy ngươi chờ tin tức của ta, mấy ngày nữa, ta sẽ tới tìm ngươi."
Quả nhiên sau khi Đỗ Hành Chỉ trở lại Thiên Sư Phủ, tiếp quản chuyện đám tiểu quỷ, đang tra đến nơi này, biết rằng An Gia Dũng có liên quan đến chuyện này, vì vậy đang chú ý đến An Gia Dũng.
Có thể bên này không có dấu tích của An Gia Dũng, vì vậy tập trung vào ta và thực sự bắt được Xích Linh, bắt được tiểu quỷ Xích Linh bị thủ phạm bán đi.
Ta nhìn Xích Linh dưới lớp áo sơ mi, không khỏi nói:
"Sau khi ngươi mang nàng đi, ngươi sẽ làm gì với nàng? Rốt cuộc nàng..."
Rốt cuộc, nàng không thể sống thiếu âm khí.
Đỗ Hành Chỉ đáp:
"Yên tâm đi, nàng tạm thời không chết được, thân phận của nàng rất hiếm thấy, có thể làm được rất nhiều chuyện."
Nói xong, nàng bồi thêm một câu:
"Ngươi quan tâm nàng?"
Cái quái gì thế? Đừng hiểu lầm ta, ta vẫn muốn sống!
Xích Linh sửng sốt, nghiến răng nói:
“Mèo khóc chuột giả từ bi, chỉ cần ta không chết, sớm muộn gì cũng tìm ngươi báo thù cho cha.”
Ta biết rằng nếu có lần sau, đó thực sự chỉ có thể là ngươi chết ta sống.
Chúng ta vừa định đi ra ngoài, nhưng Bạch Hoắc Hương không rời đi, ta nghĩ nàng lại mất bình tĩnh, vì vậy ta hỏi nàng có chuyện gì vậy?
Nhưng nàng lại túm lấy ta, nhìn về phía cuối cống tối tăm và thì thầm:
"Lý Bắc Đẩu, cẩn thận, bên kia hình như có cái gì."
Ta sửng sốt một chút , nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn đám khí, trong lòng chợt dấy lo lắng:
"Mọi người mau đi lên thang!"
Ách Ba Lan ngày ngày lấy lời nói của ta làm mũi tên, thấy ta vừa hô thế này, không nói hai lời đòi chen lên:
"Ca ca nói đi nhanh!"
Lần này Trình Tinh Hà đã bị chen đến ngã nhào, cũng gấp gáp:
"Ngươi suốt ngày nói nhảm, ngươi là bò đấu tái sinh à!"