Chương 665: Tức Giận
Từ đầu Bạch Hoắc Hương không định để ý tới ta, nhưng sau khi nghe xong thì ánh mắt nhìn ta cũng không nén được sự ngưỡng mộ.
Chúng ta nói chuyện một lúc, những người Giang gia kia cũng không để ý tới chúng ta mà vẫn tìm đồ trên bãi cỏ, bọn họ muốn tìm cái đan âm dương ngũ hành bị mất kia.
Nhất là Giang Cảnh, là một quý công tử mà tư thế tìm đồ lại rất chật vật.
Người giàu chẳng thiếu gì, chỉ thiếu tuổi thọ.
Đáng tiếc loại vật này cần cơ duyên, tuy rằng Lão Tam mèo mù đụng phải chuột chết lấy được âm dương ngũ hành đan kia, thế nhưng cuộc đời không phải gì cũng có được.
Ta xoay người nhìn về phía từ đường đã sụp kia.
Một Ngũ Hành tinh khác vẫn ở trong đó.
Ta lập tức đi về phía từ đường.
Quả nhiên khi đến gần từ đường, bên trong truyền đến một giọng nói: “Đa tạ.”
Ta đáp:
“Không, mấy chuyện này đều là số phận.”
Không phải trên cái rương đó đã viết rõ sao?
Ta tiếp tục hỏi:
“Ngươi...Sao ngươi đến được đây?”
Bây giờ xem ra đây là một đôi Ngũ Hành tinh thành công hiếm thấy, chôn bọn họ ở chỗ này không phải đã được trường sinh sao?
Giọng nói đó cười ha hả, cũng vô cùng tang thương:
“Không biết, có lẽ hắn tìm được thứ gì tốt hơn chúng ta.”
Cũng có thể chủ nhân kia không đợi được bọn họ trưởng thành thì đã chết, đây cũng là số phận.
Trình Tinh Hà vội vàng hỏi:
“Vậy...Sau này ngươi có kế hoạch gì không?”
Giọng nói của Ngũ Hành tinh lại hơi hoang mang:
“Không biết, chủ nhân nuôi chúng ta không tới, ân nhân cũng đã chết rồi, em trai cũng...Bây giờ cũng báo thù xong.”
Ngũ Hành tinh này đúng là trọng tình trọng nghĩa.
“Cả nhà này đều là người tốt.”
Nó nói tiếp:
“Khi tôi và em trai dính mưa, họ đã cho chúng tôi một mái nhà, đó là ngôi nhà đầu tiên của chúng tôi.”
Nghĩ lại cũng đúng, tám tuổi đã rơi vào tay tà đạo, trong lòng khổ sở nhường nào chú.
Vì vậy, nó chấp nhận câu “trẻ con không có lỗi”.
Trình Tinh Hà lập tức lấy lại tinh thần:
“Vậy thì chi bằng ngươi cứ đi theo chúng ta…”
Nếu thật sự có Ngũ Hành tinh, có lẽ chúng ta không phải sợ bị thương nữa.
Nhưng Ngũ Hành tinh lại nở nụ cười mệt mỏi:
“Cảm ơn ý tốt, ta không muốn đi, ta chỉ muốn ở lại chỗ này, ở cùng em trai ta.”
Nhiều năm như vậy, hẳn là nó đã xem nơi này như nhà của mình.
Nhưng nó lại nói tiếp:
“Nhưng ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta tặng ngươi thứ này như trả ơn cho ngươi.”
Thứ gì cơ?
Chưa đợi ta ra, Giang Cảnh bỗng nhiên chạy đến đẩy ta ra, gọi người chạy đến đống đổ nát này:
“Nhanh đến đây, đào nơi này ra, nơi này còn có một Ngũ Hành tinh khác!”
Hắn kêu lên như thế, mấy người Giang gia khác đều tranh nhau chạy đến.
Trình Tinh Hà không nhịn được:
“Chuyện này do chúng ta giải quyết, tại sao Ngũ Hành lại tinh thuộc về các ngươi?”
Dường như lúc này Giang Cảnh mới nhớ tới sự tồn tại của chúng ta, cười cười:
“Dựa vào cái gì à? Dựa vào nơi này là đất Giang gia chúng ta.”
Trình Tinh Hà tức giận:
“Ngươi còn muốn chịu thiệt đúng không?”
Giang Cảnh nhớ tới bị bàn tay đánh văng, bỗng cảm thấy xấu hổ, nhưng mấy người Giang gia kia lại xông lên hỏi chúng ta:
“Đại sư, bây giờ thứ kia đã ra khỏi đất đúng không? Vậy xin đại sư mau giúp chúng ta nghĩ cách biến đất thành cửu tử liên hoàn đi.
Ta đồng ý, lập tức nghe thấy Giang Cảnh reo lên, hắn tìm được cái rương kia từ đống đổ nát.
Trình Tinh Hà nói thầm:
“Chuyện đầu tiên không phải là nên lấy linh vật tổ tiên của ngươi ra sao?”
Giang Cảnh không để ý nhiều như thế, ôm lấy rương, còn chưa kịp vui mừng thì sắc mặt bỗng thay đổi:
“Không đúng…”
Người Giang gia xung quanh đều sửng sốt:
“Sao thế?”
Giang Cảnh bỏ rương xuống, đập vào rương.
Cái rương đã được mở ra, tỏa ra một mùi thơm rất kỳ lạ, nhưng bên trong lại trống rỗng.
Cùng lúc đó ta lại cảm thấy trên người có cảm giác khác thường, dường như có thêm thứ gì đó.
Ta thò tay vào túi và sờ thấy một vật gì đó hình tròn.
Lại là một viên đan Âm Dương Ngũ Hành.
Mắt Trình Tinh Hà lập tức sáng lên:
"Ai da, ta phát tài rồi!"
Nói rồi hắn giật lấy nó.
Bạch Hoắc Hương không hứng thú với thứ này, ngược lại cau mày nói:
"Viên đan này xuất hiện ..."
Khi viên đan này xuất hiện, Ngũ Hành Tinh sẽ bị hủy diệt.
Nghĩ lại, lý do hai Ngũ Hành Tinh này vẫn luôn kiên quyết ở lại đây chính là vì muốn đồng hành cùng nhau, nhưng Ngũ Hành Tinh đệ đệ đã bị lão tam hủy hoại, Ngũ Hành Tinh tỷ tỷ giữ lại chút tinh khí cũng chỉ để báo thù cho ân nhân và đệ đệ.
Giống như những gì nó vừa nói, mọi thứ đã giải quyết xong, nó cũng không còn gì phải suy nghĩ nữa.
Ta an ủi Bạch Hoắc Hương, nói rằng đây cũng không hẳn là chuyện xấu, chúng đã cô đơn nhiều năm như vậy, có lẽ đây là cơ hội để họ chấm dứt sự cô đơn và quay trở lại luân hồi.
Giang Cảnh không biết viên đan Âm Dương Ngũ Hành đã rơi vào tay chúng ta, hắn nghiến răng giậm chân:
“Đáng tiếc...Thứ này khó khăn lắm mới xuất hiện một lần, thế mà cứ vậy biến mất, nếu như lấy được từ chỗ lão Điền…"