Chương 690: Sống Sót
Chân thành cám ơn bạn Pham11 đã donate cho truyện. Chúc bạn mọi điều tốt lành nhất!
---
Nghe tin lão Hải qua đời, những người tại hội trường rộ lên:
“Sao có thể thế được?”
"Ta cũng có nghe nói, sau khi lão Hải chết, vận khí của lão bà kim nhãn thú giảm mạnh, không ngờ lại chết thật."
"Sao có thể chết được nhỉ? Không lẽ có liên quan đến tứ tướng cục?"
Cộng thêm với việc mới đó mà đã có người thay thế, mọi người càng bàn tán xôn xao:
"Ai mà lại may mắn như vậy?"
Ngay khi người đó xuất hiện, mọi người đều im lặng giống như bị sốc.
Có thể gây ra một chấn động như vậy ắt hẳn là một nhân vật nổi tiếng?
Người đó ngẩng đầu lên, ta nhìn kỹ lại, không khỏi há hốc mồm, cấp bậc của người này còn mạnh hơn cả lão Hải...cũng ngang ngửa với bà Mạc Long, ta hoàn toàn không thể nhìn ra công đức quang của hắn.
Nhất định đã đạt được nhị phẩm thiên cấp trở lên!
Về tướng mạo của người này...là một người đàn ông trung niên rất nho nhã, đeo một cặp kính gọng vàng, ăn mặc chỉnh tề nhưng giản dị, hắn trông giống một giáo sư đại học hơn là một người làm việc trong ngành của chúng ta.
Hắn vừa đứng ở đây đã ngay lập tức thu hút thiện cảm, những nhân vật chính diện trên tivi cơ bản đều trông giống như vậy.
“Ta tên Thủy Bách Vũ.”
Người đàn ông tao nhã nói:
“Cảm ơn lời mời nồng hậu của mười hai thiên cấp, hiện tại tình thế bất ổn, vì tình thế ép buộc, ta tạm thời thay thế vị trí của lão Hải tiên sinh, góp một phần công sức nhỏ bé vì mọi người...một khi sau này có những thiên cấp khác, ta nhất định sẽ rút lui khỏi vị trí này.”
Những người xung quanh lập tức cổ vũ:
"Đúng vậy, nói ra thì cũng chỉ có Thủy tiên sinh mới có tư cách này!"
"Quả thật rất xứng đáng!"
"Mười hai thiên cấp không hổ danh là mười hai thiên cấp, ngay cả Thủy tiên sinh cũng có thể mời đến đây."
"Nếu Thủy tiên sinh đã là người phụ trách ở đây, vậy chuyện về tứ tướng cục chắc chắn sẽ được giải quyết."
Trình Tinh Hà thì nhìn người đó với vẻ mặt rất ngưỡng mộ:
"Mười hai thiên cấp quả thật vì chuyện của lão Hải mà tốn không ít công sức nhỉ, thậm chí cả hiền nhân ẩn sĩ cũng mời đến."
Hiền nhân ẩn sĩ? Ý gì đây?
Trình Tinh Hà nói với ta rằng người này có thể được coi là một huyền thoại, một hình mẫu đạo đức trong ngành phong thủy.
Khi hắn được sinh ra trên trời đã xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, nghe nói lúc đó chim tước trên núi ríu rít vây quanh sân nhà của bọn họ giống như đang hành lễ.
Đây gọi là bách kê triều phượng, vì thế hắn mới có tên là Bách Vũ. Nó khiến người dân địa phương nghĩ rằng gia đình họ sinh được một hoàng hậu.
Không ngờ khi sinh ra lại là một bé trai, dân làng đều sửng sốt nhưng họ vẫn rất kính trọng hắn, cho rằng hắn tuyệt đối không phải người bình thường, vì thế đều cố gắng kết giao với gia đình họ, dự định sau này hưởng ké hào quang của gia đình nhân vật lớn.
Không ngờ, ngay từ khi sinh ra, hắn đã được trời phú cho một năng lực siêu nhiên...năng lực nhìn thấy tương lai.
Một hôm hắn nói với cha mình rằng đừng đi đến những nơi cao, cha hắn mặc dù đã đồng ý nhưng cũng không để tâm mấy đến những lời nói của con trai, kết quả ngày hôm đó trong lúc sửa nhà thì đã ngã chết.
Sau này hắn nói với mẹ rằng hôm nay không được đến gần nước, nhưng mẹ hắn chỉ trả lời đối phó và quên chuyện đó đi, kết quả tối đến khi giặt quần áo thì bị chết đuối.
Sau này, hắn cũng nói những lời tương tự với người thân và bạn bè của mình, một khi hắn nói những điều này ra, người nghe được những lời như vậy không ai còn sống sót.
Bây giờ những người xung quanh mới thấy sợ hãi, nói rằng hắn không phải là phượng hoàng, hắn là một con kền kền?
Kền kền ăn thịt người chết, khi một người chết đi, kền kền sẽ đến trước, giống như báo hiệu tang tóc, vô cùng xui xẻo, gọi là chim tử thần.
Vì vậy, mọi người trong làng đều sợ hãi và lảng tránh hắn, thậm chí không muốn chạm vào hắn, có người to gan còn ném phân vào nhà họ, bảo hắn biến khỏi làng.
Gia sản tổ tiên để lại chẳng bao nhiêu, hắn thì lại còn nhỏ tuổi, biết đi đâu bây giờ? Người trong làng thấy dùng biện pháp mạnh mẽ hay mềm mỏng cũng đều không được, sợ bị liên lụy nên đã báo quan rằng hắn ăn cắp đồ của làng và trêu ghẹo các cô gái trong làng nên đã bị bắt và chịu nghiêm hình suýt chút nữa mất mạng...bây giờ hắn đã bị mù một mắt, mắt mà chúng ta thấy chỉ là mắt giả.
Một ngày nọ, lúc ở trong tù, hắn lại đột nhiên hét lên, nói rằng trong làng sắp xảy ra chuyện, nhờ quản ngục giúp hắn chuyển lời bảo người dân trong làng mau chạy trốn.
Nhưng quản ngục làm sao có thể tin lời hắn, dù hắn có rập đầu lạy cũng vô ích.
Vì vậy, đêm đó, không biết bằng cách nào hắn đã trốn ra khỏi ngục, hét về phía làng rằng sắp có nước, mau chạy đi!
Người trong làng thấy hắn lại đến “báo tang” thì cầm đồ lên và đánh hắn, kết quả lũ quét ập đến nhấn chìm các ngôi nhà trong làng, người chết rất nhiều, chỉ còn những người đuổi theo đánh hắn là được sống sót.
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
CUỘC SỐNG ĐỈNH CẤP CỦA HỨA HÂM: Hài hước, đô thị, sảng văn…