Chương 698: Tri Thức
Đúng vậy, nàng thực sự là mẹ ta sao?
Ta nên liên hệ với ai để tìm hiểu về những chuyện này?
Nghĩ kỹ lại, hàng xóm trong xóm tuy có nghe nói ta là con ngoài giá thú, nhưng hình như chưa từng gặp qua mẹ ta.
Làm người thì phải để lại chút dấu vết, nhưng ngay cả tên của nàng là gì ta cũng không biết, làm sao tìm ra được?
Từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ duy nhất của ta với chữ "mẹ" là khi còn nhỏ, ta viết sai "Dương Quý Phi", viết thành "Dương Quý Ma", khiến giáo viên đhắn một trận.
Lúc này, Trình Tinh Hà đột nhiên hét lên:
"Thất Tinh, chủ nhà tới thu tiền nhà!"
Chủ nhà? Ta sửng sốt một chút, ngôi nhà này là của ông lão đó, sao lại có chủ nhà ở đây?
Trình Tinh Hà nghe vậy cũng sửng sốt, sau đó quay đầu chỉ vào một chiếc xe:
"Không phải chủ nhà, vậy kia là ai?"
Ta nhìn theo tay hắn và thấy một người phụ nữ mập mạp bước xuống, suýt làm xe lật sang một bên, người phụ nữ kia rất hung dữ, bước đi mà cả người rung rung.
Mới vào thu chưa lâu, nàng đã mặc một chiếc váy lông chồn, trên mũi mũi đầy mồ hôi mũi, một chiếc váy khoét cổ sâu và đôi tất đen...nhìn chất lượng của đôi tất rất tốt, chúng không bị rách ra, giày cao gót cũng là loại tốt, đôi giày cao gót ba phân chắc phải đắt lắm mới chịu được một thân hình đồ sộ như vậy.
Lau mồ hôi, nàng vừa nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ mặt khinh thường, vừa lẩm bẩm về sở thích của mình, như thể đây là nhà của nàng, rồi lạnh lùng nhìn chúng tôi:
"Này, Mã Liên Sinh đâu?"
Tại sao ta lại hơi cảm thấy người phụ nữ này trông quen quen?
Ta đột nhiên thấy hứng thú, chẳng lẽ là người quen cũ của ông lão đó à? Tám phần là có thể tìm hiểu ra chút manh mối gì đó.
Thế là ta vội chạy đến:
"Chào cô, ta là Mã Liên Sinh..."
"Ngươi gọi ai là cô?"
Đôi mắt híp đầy thịt của người phụ nữ lập tức tròn xoe:
"Sao bây giờ bọn trẻ có thể giả bộ giỏi như vậy? Thấy người là gọi chú gọi bác ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Người này vừa mở miệng đã bắn tằng tằng như Gatling, ta để để nàng nói xong, vội đổi lời:
"Chào người đẹp, ta..."
"Người đẹp? Vừa mở miệng đã thất bại liên tiếp, không có phẩm chất!"
Người phụ nữ mập mạp khinh thường nói:
"Ngươi là dân công từ đâu đến, tránh qua một bên, ngươi có tư cách nói chuyện với ta à!"
Sau đó, nàng bịt mũi bằng một chiếc khăn tay:
"Nghèo đói dễ lây lan, tránh xa ta ra."
Nàng vừa cầm khăn tay, ta đã có thể thấy rằng ách cung, bảo thọ cung của người phụ nữ mập mạp này đều nhiễm quỷ khí - có tà ma muốn mạng của nàng.
Trước khi ta có thể nhìn rõ, Trình Tinh Hà đã đẩy ta ra và cười nói:
“Chị gái à, đừng nói tri thức với hắn, hắn là một tên thẳng nam sắt thép, thẳng hơn cả Robert Downey, cũng đừng tức giận vì hắn, chị gái mau đến bên này da dẻ tốt như vậy, đừng để rám nắng!"
Vừa nói, hắn vừa dẫn người phụ nữ mập mạp vào cửa tiệm đồ cổ của đối tác chiến lược của chúng ta.
Người phụ nữ mập mạp chỉ khịt mũi, đi theo Trình Tinh Hà vào, trước khi khi đi còn liếc ta một cái.
Ta thực sự thẳng như vậy à?
Ta nhanh chóng đi theo.
Trình Tinh Hà phục vụ trà và đồ ăn nhẹ cho người phụ nữ mập mạp trước, hắn không coi chủ cửa tiệm đồ cổ là người ngoài một chút nào.
Người phụ nữ mập mạp liếc nhìn cửa hàng đồ cổ, khinh thường nói:
"Hừ, sạp bán vỉa hè ở Phan Gia Viên đều có bán mấy thứ này, cũng khó cho các ngươi vì mấy thứ này mà phải thuê một cửa hàng mặt đường."
Ông chủ tiệm đồ cổ nghe vậy không nhịn được, bị ta ngăn lại.
Khi trà được bưng ra, người phụ nữ mập mạp cong môi khi thấy:
"Xin lỗi, ta không uống trà đóng túi. Có hồng trà nhãn hiệu Ceylon Star thì có thể uống một chút, gấp ba sữa và gấp ba đường."
Trình Tinh Hà chỉ biết cà tím giấy bạc và uốn giấy bạc, hắn không biết hồng trà Ceylon là gì, vì vậy mặt hắn không biến sắc nói:
"Chị gái, tiếc thật, vừa uống hết rồi. Đúng rồi, lần này chị gái tới là muốn tìm Mã đại sư của chúng ta đúng không? Mã đại sư, không biết là có chuyện gì?"
Ta càng nhìn càng thấy quen quen, vỗ đùi nhớ ra rồi...Mẹ kiếp, đây chẳng phải là người phụ nữ bị đám bướm dọa chạy mất sao! Đúng là quen biết đã lâu.
Ta nháy mắt với Trình Tinh Hà, ý bảo hắn mau tìm xem, rốt cuộc người phụ nữ này có chuyện gì.
Người phụ nữ mập mạp nói:
"Gần đây ta gặp phải một ít phiền phức, vốn là muốn nhờ ông Mã xem cho ta. Hừ, không nghĩ tới thời thế thay đổi, cửa hàng của ông Mã cũng không còn nữa."
Trình Tinh Hà vội nói rằng vẫn còn, chẳng qua là đang sửa sang lại, rồi hỏi có phải nàng là khách cũ không?
Người phụ nữ mập mạp thở dài:
"Không chỉ là khách hàng cũ, ta là do cháu gái của ông Mã giới thiệu, ta là bạn học của nàng."