Trình Tinh Hà tóm ngay lấy ta:
“Không ổn rồi, Trương Uyển Đình nổi giận rồi, nàng nhìn chòng chọc vào chúng ta, nói chúng ta lừa nàng!”
Nghe vậy, ta lập tức đứng ra chặn:
“Chuyện của lệ quỷ này là việc làm ăn của ta, một tiền bối như ngài sao có thể cướp mối với ta?”
Để Hồng Nhãn sầm mặt:
“Ngươi dẫn lệ quỷ đến gây chuyện ở đây đã là vi phạm quy củ trong giới, ta xử lý ngươi là chuyện hết sức bình thường!”
Nói rồi mấy đồ đệ của Để Hồng Nhãn cũng xông lên:
“Tiểu tử ngươi đừng tưởng rằng cầm chuông bát quái phong thủy là có thể tác oai tác quái trước mặt sư phụ ta, bọn ta phải dạy cho ngươi một bài học, để xem ngươi còn ngông cuồng được hay không!”
Không ra tay thì không được, ta lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra chém về phía họ, Để Hồng Nhãn từng bị ta bón hành, hắn lớn tiếng nói:
“Khí của tiểu tử này rất kỳ lạ, các ngươi cẩn thận!”
Nhưng mấy đồ đệ đều là Địa cấp bậc bốn, đâu thèm coi một Huyền cấp như ta ra gì, tên đồ đệ to cao nhất đã cầm một cánh cửa toan đẩy ta ra, nhưng cánh cửa làm sao ngăn được tà khí của Thất Tinh Long Tuyền, ngay lập tức nó đã bị chém đứt lìa, vụn gỗ rơi vung vãi trên đầu người nọ.
Mấy người còn lại không ngờ Thất Tinh Long Tuyền mạnh đến vậy, vô thức lùi lại phía sau, Để Hồng Nhãn thấy đám đồ đệ chùn bước thì lại càng giận hơn, hắn đang định xông lên dạy cho ta một bài học thì ta bỗng cảm nhận được một luồng tà khí lao vụt qua từ phía sau.
Hóa ra Trương Uyển Đình không biết rõ tình hình sự việc, thấy có nhiều người đến thì tưởng ta gọi người đến bắt nàng, tà khí bùng nổ, Trương Văn Thanh lại ngã lăn ra đất, nàng mang hồn của Trương Văn Thanh đi rồi!
Thế này thì hỏng rồi, nếu không đuổi kịp nàng thì dì Mai sẽ không tỉnh lại được nữa, họ có ân oán phải giải quyết, nhưng ta còn có câu hỏi chưa được giải đáp.
Để Hồng Nhãn thấy nàng chạy thì nổi giận:
“Lý Bắc Đẩu, ngươi để mặc quỷ làm hại người sống, còn đánh đả thương người khác, ta phải…”
Ta đâu có thời gian nói rõ phải trái với hắn, Thất Tinh Long Tuyền chém nghiêng lên khung cửa, lớp sơn trên tường nổ tung, bắn tung tóe lên người họ, ta nhân cơ hội này kéo Trình Tinh Hà đuổi theo ra bên ngoài.
Nhưng lúc đi ra thì bên ngoài rất sạch sẽ, không thấy tăm hơi của Trương Uyển Đình đâu nữa.
Trình Tinh Hà cúi đầu nhìn đồng hồ:
“Không ổn rồi, xem ra tin tức về mẹ ngươi…”
Ta cau mày, rồi dẫn hắn chạy đến bãi đỗ xe:
“Đến đại lộ Đông Hoàn.”
Trình Tinh Hà sửng sốt, theo ta vào trong xe sang của dì Mai:
“Đến đó làm gì?”
Người chết cố chấp hơn người sống, một khi đã xác định chuyện gì thì sẽ trở thành chấp niệm, tâm nguyện của nàng là muốn báo thù cho con gái.
Vì thế, khi bắt được dì Mai và Trương Văn Thanh, chắc chắn nàng sẽ dẫn họ đến chỗ con gái để trút giận cho con.
Khi con gái của Trương Uyển Đình qua đời, họ nghèo không một xu dính túi nên tất nhiên không có tiền mua mộ, trước kia ta tình cờ nghe người ta nói, bệnh viện huyện có tình nguyện viên sẽ chôn những thi thể không có chỗ an thân trong một nghĩa địa nhỏ ở đại lộ Đông Hoàn.
Trình Tinh Hà nghe vậy thì lái xe nhanh hơn.
Một lát sau ô tô đã đến nơi, Trình Tinh Hà nhìn chằm chằm vào nghĩa địa, nuốt nước bọt:
“Nơi này bất tường quá.”
Ta cũng cảm nhận được, nơi này chôn cất những oán quỷ không nơi nương tựa, oán khí nhiều đến mức giống như đom đóm bên bờ sông vào mùa hè vậy, đâu đâu cũng thấy những đốm màu xanh lá lành lạnh.
Nơi này khá rộng, Trình Tinh Hà hơi sợ:
“Đi đâu tìm đấy?”
Ta ngồi xổm xuống quan sát cỏ ở chỗ này, thấy được cỏ bên trái tươi tốt, rậm rạp, còn bên phải thì thấp bé hơn, ta đã biết đáp án, dưới bãi cỏ cao là người trưởng thành, dưới bãi cỏ thấp là linh hồn trẻ con, mục đích là xung quanh bụi cỏ thấp lè tè.
Quả nhiên, đi vào bãi cỏ thấp hơn, ta thấy một luồng tà khí mang theo hai tia sáng màu đỏ của người sống.
Trương Uyển Đình, cùng với sinh hồn của dì Mai và Trương Văn Thanh!
Ta vui mừng, nói ngay:
“Trương Uyển Đình, ngươi...”
Nhưng ta còn chưa kịp nói xong thì Trình Tinh Hà vội kẹp cổ ta xô sang một bên:
“Đồ ngu, bây giờ nàng định dùng hai sinh hồn hiến tế cho con gái! Nàng cho rằng ngươi phá hủy chuyện của nàng nên hận không thể lột da ngươi!”
Một cơn gió lạnh thổi qua đỉnh đầu bọn ta, ta lập tức bảo vệ Trình Tinh Hà sau lưng mình, định rút Thất Tinh Long Tuyền ra, nhưng rồi ta do dự. Trương Uyển Đình rất đáng thương, Thất Tinh Long Tuyền rời vỏ thì nàng sẽ bị tiêu diệt, nếu có thể đưa nàng vào luân hồi thì đó cũng là một việc công đức.
Nhưng vừa nghĩa đến đây, ta bỗng cảm thấy mặt mình đau nhói, một vệt chất lỏng ấm áp chảy xuống, hỏng rồi, lúc Trương Uyển Đình trở lại cho rằng mình bị bọn ta phản bội, oán khí quá nặng, chắc hẳn đã cắn nuốt nhiều cô hồn dã quỷ ở đây, e rằng bây giờ đã thăng cấp lên cấp bậc âm thanh quỷ rồi.