Đó là giọng nói lạnh lùng và sắc lẹm mà ta chưa bao giờ nghe qua, tuy nhiên, nàng biết Thất Tinh Long Tuyền sao?
Ta không kìm được hỏi lại:
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Ta vẫn không thể nhìn thấy sắc khí trên mặt nàng ấy.
Nàng mỉm cười và bất ngờ lao về phía ta.
Nàng lao tới như diều gặp gió, tốc độ đó giống như không hề có chút trọng lượng nào.
Đây là lần đầu tiên ta thấy một người di chuyển nhanh như vậy.
Ta lập tức quay người né tránh, nhưng nàng nhanh hơn ta rất nhiều, sau gáy ta đau nhói, trước mắt hiện ra rất nhiều ngôi sao, sau đó cổ họng ta thắt lại, lúc này mới nhận ra nàng đang ngồi trên người ta, khom người trừng mắt nhìn ta, nói với vẻ khinh thường:
"Khó trách tứ tướng cục đã bị phá vỡ...các ngươi là lũ ngươi vô dụng, đã đến lúc tình thế thay đổi rồi."
Tình thế thay đổi?
Nhưng khi cổ bị siết chặt, ta không những không thể nói được mà gần như ngừng thở, cô gái ta chưa từng gặp bao giờ này muốn giết ta.
Đúng lúc này, một âm thanh xẻ gió cuộn về phía cô gái, cô gái này nghiêng đầu sang và tránh nó một cách dễ dàng, sau đó lạnh lùng nói:
"Ồ, ngươi còn có đồng bọn."
Tên ngốc Trình Tinh Hà này, nhìn thấy cô gái này rất khó đối phó, không những không chạy trốn mà thậm chí còn tự tìm đến cái chết.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô gái khẽ di chuyển và một thứ gì đó bay về phía Trình Tinh Hà, ta bỗng thấy lo lắng, đó là gì vậy?
Trình Tinh Hà thê thảm hét lên.
Ta có thể cảm nhận được điều đó ngay lập tức, những đường gân xanh trên trán nổi lên...bất kể nàng là ai, nhưng làm như vậy là ức hiếp người quá đáng.
Lúc này, ta nhìn ra dường như dưới xương sườn của nàng có một lỗ hổng...nàng biết rõ ta không phải đối thủ của mình, thậm chí không thèm đề phòng ta!
Một hành khí mạnh mẽ tuôn ra từ tay và nổ về phía xương sườn trái của nàng. Nàng vẫn đang nhìn Trình Tinh Hà và không ngờ rằng ta vẫn còn sức lực, vừa mới ngẩn người thì đã bị ta ném văng ra xa.
Ta chớp lấy cơ hội dùng tay đè nàng xuống:
“Tưởng mình nuôi quỷ là giỏi lắm sao?”
Nhưng khi đè xuống, ta dường như cảm thấy mình đã đè vào thứ gì đó không nên đè.
Ta bỗng thấy lạnh sau gáy.
Quả nhiên, một tà khí dâng lên trước mặt ta...nàng muốn giết người!
Thế giới trước mắt ta đảo lộn, trái tim như bị một tảng đá lớn đè bẹp, cùng với sát khí tràn vào, dòng máu vừa ngọt vừa tanh dồn lên cổ họng, hai mắt đột nhiên trở nên trắng bệch.
"Ngươi chết đi."
Trong lúc mơ màng, dưới cơn thịnh nộ, một thanh âm lúc xa lúc gần truyền đến giống như muốn ngủ say, ý thức xa dần, đây là...lúc hấp hối sao?
Đúng rồi, nói rằng ta có kiếp nạn, nếu không qua được sẽ chết, không lẽ là thế này sao?
Nhưng chết dưới tay một cô gái không quen biết một cách kỳ lạ, ta quả thật không phục.
Một màn đen mơ hồ, Tiêu Tương đột nhiên xuất hiện trong đầu ta...không được, ta không thể chết, nàng vẫn đang đợi ta ở hồ Cửu Lý ...
Cô gái này lợi hại như vậy, e rằng Hoàng Lâm Mai cũng không phải là đối thủ của nàng, tuy nhiên, nàng là con gái, con gái thường sợ những thứ giống nhau.
Ta không biết mình lấy sức lực từ đâu, giơ một tay lên ấn vào tấm bùa hộ mệnh:
"Hôi Bách Thương..."
Cô gái này không hiểu ta đang nói gì, nhưng khi ta vừa dứt lời, vô số con chuột ập xuống người cô gái như mưa đá và chôn vùi chúng ta trong nháy mắt.
Ban đầu cô gái đó cũng không nhìn rõ đó là thứ gì, nhưng khi những chiếc răng nanh và móng vuốt sắc nhọn của con chuột vồ lấy nàng, nàng lập tức hét lên.
Mẹ kiếp, ta đúng là thiên mệnh chi tử, vận may vô cùng tốt.
Lần trước, Đỗ Hành Chỉ cũng khiếp sợ một phen bởi con rắn do tiểu Kim Hoa mang đến, vì vậy ta mới thoát được kiếp nạn đó.
Ta thấy một bàn tay trắng nõn nhanh chóng giơ lên cổ, phía trong cổ tay có một hình xăm trông rất lạ.
Nhân cơ hội này, ta lật người chém nàng, nàng nhận ra được liền nhanh chóng xoay người né tránh, trầm giọng nói:
"Ngươi muốn chết..."
Nhưng vào lúc này, ta đột nhiên nghe thấy một âm thanh giống như tiếng vỗ cánh của một con bướm.
Lúc cô gái nghe được âm thanh này, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lần này coi như ngươi may mắn, lần sau chưa chắc được như vậy đâu."
Vượt qua tiếng chuột kêu chít chít, cô gái đó đã biến mất...Trương Uyển Đình cũng đã bị nàng bắt đi.
Ta lập tức quay lại tìm Trình Tinh Hà, hắn đã lăn vào sâu trong dây leo, ta vội vàng lôi hắn ra.
Hắn lau vết máu trên mặt, vừa rút gai trên người vừa chửi:
"Người nuôi quỷ quả nhiên khác với người làm chính nghĩa...họ hoàn toàn không màng sống chết! Cô gái kia thì sao? Cứ đi như vậy sao?"
May mà nàng đi rồi tốt, nếu không thì hai chúng ta đều gặp xui xẻo.
Tiếng đập cánh của con bướm giống như có chuyện gì đó gọi nàng.
Càng nghĩ càng đau não...một người lợi hại như vậy không ngờ lại còn có đồng lõa!
Trình Tinh Hà cau mày và suy nghĩ một lúc lâu:
"Đúng là thiên hạ đại loạn, tứ tướng cục vừa mới bị phá vỡ, thiên hạ đã không ổn định, người nuôi quỷ cũng nhân cơ hội đến phân chia lợi lộc, cũng không biết nàng đến từ môn phái nào.”