Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 754 - Chương 754: Xấu Hổ

Chương 754: Xấu Hổ

Tiểu La nghe xong thì trợn tròn mắt:

“Ngươi điên à, trong thành phố có bao nhiêu hộ gia đình, mỗi hộ một nghìn thì nhà bọn ta sống kiểu gì nữa?”

Với mức sống của nhà các ngươi bây giờ, có tiền hay không thì có gì khác nhau.

Ta bèn nói, chẳng phải nhà các ngươi đề xướng liệu pháp lấy máu sao? Tương tự như lấy máu mang mùi hôi ra ngoài, tán tài cũng có thể đẩy uế khí ra, dù sao với tình hình hiện tại, bọc mủ trên người cha ngươi sẽ ngày một nghiêm trọng hơn, ngươi muốn cha ngươi sống sót hay là bị giày vò đến chết, tự ngươi chọn đi.

Tiểu La cắn răng mãi, trán nổi gân xanh, cuối cùng mới thở hắt ra một hơi:

“Nhưng tiền đều do cha ta giữ…”

Ta nói ngươi cứ yên tâm, ta biết cha ngươi cất tiền ở đâu.

Ta đã nhận ra cái đệm quân đội mà La mập đang nằm có bí mật, tuy nó rất bẩn thỉu nhưng lại mang theo tài khí khó có thể đè ép.

Cả cuộc đời hắn keo kiệt đến mức này, coi tiền quan trọng hơn cả mạng sống, đương nhiên không thể rời xa số tiền bảo bối của mình dù chỉ một phút đồng hồ.

Bấy giờ Tiểu La mới hiểu ra, hắn nói thảo nào cha ta ngoại trừ đi vệ sinh thì lúc nào cũng mang theo tấm đệm ấy…

Lấy có trị liệu, ta lừa La mập ra sân, La mập còn khăng khăng đòi lấy nệm theo, bị ta lườm vài lần thì không lên tiếng nữa.

Tiểu La và Trình Tinh Hà lập đệm ra, ta nghe thấy tiếng xuýt xoa vang lên trong nhà.

Tìm được rồi.

Nhưng La mập đã sinh ra chấp niệm với tiền của mình, hắn còn muốn quay đầu đi vào nhà kéo đệm theo, nhưng đột nhiên ngã quỵ.

Ta cho hắn dùng Tam Bộ Túy, đã trao đổi về liều lượng với Bạch Hoắc Hương, đủ để hắn ngủ hết đêm nay, đồng thời cũng coi như giúp hắn đỡ khổ một đêm.

Trình Tinh Hà thấy thế thì lập tức vẫy tay gọi ta:

“Thất Tinh, ngươi mau nhìn xem, không ngờ La mập có nhiều tiền lắm!”

Có tiền chỉ là bước đầu tiên, chuyện khó hơn còn đang chờ ở phía sau.

Dù nghĩ vậy, khi ta đi vào xem thử thì cũng ngớ ra, bên trong tấm đệm chất đầy thẻ ngân hàng.

La mập quán triệt nguyên tắc không bao giờ bỏ trứng gà vào cùng một giỏ, hắn làm nhiều loại thẻ ngân hàng ở các ngân hàng khác nhau, không chỉ thế còn có rất nhiều ngoại tệ mạnh như cây vàng, bởi vì La mập sợ ngân hàng vỡ nợ nên chuẩn bị sẵn đường lui.

Tiểu La biết mật mã của cha hắn, tất cả đều đặt là 1818 cho may mắn.

Kiểm tra tài khoản, quả thực đủ để phát cho người trong thành phố rồi.

Trình Tinh Hà nuốt nước bọt:

“Ngươi nói xem hắn có nhiều tiền vậy mà không dùng là để làm gì?”

Mỗi người một chí thôi, ai biết hắn nghĩ thế nào.

Tin treo xương bồ trước cửa có thể nhận tiền truyền khắp thành phố, ngay từ đầu mọi người không tin, còn có người chạy tới tận nơi hỏi có phải là lừa đảo tiếp thị gì không?

Ta bèn khuyên họ, không phải chỉ là nhổ một gốc xương bồ thôi à? Một nghìn tệ đấy! Số tiền ấy không làm được chuyện gì to tát, nhưng mua quần áo quần áo cho người trong nhà, hoặc là mua đồ chơi cho cháu gái thì vẫn dư sức, tại sao không thử!

Lừa ngươi thì được cái gì? Các ngươi tham gia hoạt động khuyến mãi lấy trứng gà còn phải xếp hàng, việc này không lời hơn nhận trứng gà miễn phí à.

Những người đó nghe xong cảm thấy có lý, thế là tranh nhau đến ven ao hồ nhổ xương bồ.

Trình Tinh Hà lo lắng:

“Này, bọn ta nhổ xương bồ rồi mà không treo trên cửa hoặc là buổi tối vẫn khăng khăng ra ngoài thì làm sao bây giờ? Làm gì có ai giám sát họ đâu!”

Ta trả lời:

“Đã nói hết nước hết cái rồi, nếu họ khăng khăng bội ước thì gặp phải quỷ ôn dịch cũng là báo ứng của họ.”

Giống như những người đi ra ngoài kéo trâu về nhà vậy.

Tin tức nhanh chóng lan ra toàn bộ thành phố, có người có năng lực đi nhổ cây xương bồ, nhưng cũng có những đứa trẻ bị bỏ lại ở nhà một mình hoặc người già không thể đi ra ngoài, ta và Trình Tinh Hà, Ách Ba Lan cõng xương bồ, vọng khí khắp các nơi tìm kiếm những hộ gia đình như thế để treo xương bồ trước cửa cho họ.

Nhưng thành phố quá lớn, chỉ với sức lực của ba người bọn ta chưa chắc đã có thể hoàn thành công việc này trước khi trời tối, ta bèn gọi Hôi Bách Thương ra giúp.

Nhưng trùng hợp là đợt trước nơi này mới có hành động diệt chuột, Hôi Bách Hương gọi được rất ít đồng loại đến giúp đỡ.

Bọn ta đang sốt ruột, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa vang lên sau lưng.

Ta quay đầu lại nhìn, tức thì sửng sốt, đằng sau là hơn một trăm con chó gỗ, con nào cũng treo vài bó xương bồ trên người.

Cố thọt đang đứng phía sau bầy chó, híp mắt mỉm cười với bọn ta!

Hóa ra hắn cũng biết chuyện này rồi.

Cố thọt nghiêng đầu:

“Nhóc con, ngươi quả thực đang làm đại sự.”

Được hắn khen, ta cảm thấy xấu hổ, vội xua tay:

“Ai phát hiện chuyện này cũng sẽ làm vậy thôi.”

Bình Luận (0)
Comment