Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 77 - Chương 77 - Cơm Âm Dương

Chương 77 - Cơm Âm Dương
Chương 77 - Cơm Âm Dương

Chương 77: Cơm Âm Dương

Vừa vào cửa, trong phòng lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết của chủ thầu, ta chạy tới nhìn, mức độ vợ chủ thầu muốn tự hại mình đã tăng lên - nàng thế nhưng lại muốn cắn đầu lưỡi của mình, chủ thầu sốt ruột vì vợ yêu nên đưa tay mình nhét vào cho nàng cắn!

Ta bảo Trình Tinh Hà đi qua hỗ trợ, còn mình thì quan sát khí bên trong phòng này.

Căn nhà này quả nhiên hiện lên một tầng sát khí đen kịt, mà trên góc Tây Bắc, loáng thoáng có một chút màu vàng.

Màu vàng là chủ tiền tài, đang phối hợp chặt chẽ với tiền tài bất chính của cô gái kia! Dưới sát khí, che dấu đào hoa đỏ.

Trước đó ta không nhìn thấy đào hoa đỏ rõ ràng như vậy, quả nhiên, vọng khí của ta so với trước kia lại có tiến bộ!

Đi xung quanh tìm lại thấy, đó là một cái tủ quần áo nhỏ kiểu châu Âu, trên đó treo khóa mật mã.

Ta hỏi chủ thầy chỗ này dùng để làm gì?

Chủ thầu nhìn lại, nói đó là tủ trang điểm của vợ ta, bên trong tất cả đều là bảo bối của vợ ta, nàng nói những đồ vật bên trong đều rất yếu ớt, bảo ta không bao giờ được di chuyển nên ta cũng chưa từng mở ra xem.

Chắc là nơi này, ta lại kêu Trình Tinh Hà qua hỗ trợ, mở cửa tủ này ra, chủ thầu chấn động, liên tục hỏi bọn ta muốn làm gì, nếu làm hỏng, vợ hắn tỉnh lại sẽ đánh hắn!

Ta nói nếu muốn cứu vợ ngươi thì phải đập vỡ thứ này.

Chủ thầu vừa nghe vậy cũng không ngăn cản nữa, vội vàng tìm cho bọn ta một cái búa nhỏ.

Đập ra xem thử, bên trong ngoại trừ mỹ phẩm còn có một túi hành lý rất lớn.

Ta mở túi hành lý ra, bên trong quả nhiên tất cả đều là tiền.

Trình Tinh Hà trợn mắt:

“Tiểu ca, bản lĩnh của ngươi lớn thật, còn biết tìm cả bảo vật! Lần sau chúng ta trực tiếp đào mộ trộm được rồi, ta thấy kiếm tiền bằng cách này nhanh hơn đấy.”

Ngươi bảo một người xem phong thủy như ta đi đào mộ trôm ư, ngươi bị điên à?

Mà chủ thầu thoáng cái trợn tròn mắt:

“Nhà chúng ta làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?”

Số tiền đó rất lớn, ta chưa từng thấy nhiều tiền mặt như vậy bao giờ, thế nào cũng phải lớn hơn mấy chục vạn.

Mà chủ thầu lại khóc với vợ hắn:

“Đại sư, ngài xem vợ ta hiền lành bao nhiêu, bình thường nhịn ăn nhịn uống thì ra là tiết kiệm cho ta nhiều tiền như vậy, ta thật sự cưới được một người vợ tốt...”

Ta thấy chủ thầu này có chút ngốc - không đúng, con buôn như hắn khẳng định là cũng rất mê tiền.

Vì vậy, ta hỏi hắn:

“Một năm ngươi đưa cho vợ ngươi bao nhiêu tiền?”

Chủ thầu do dự một lát và nói:

“Nhiều nhất là mười vạn đi, ngươi cũng biết, làm đàn ông dù sao cũng phải có chút tiền tiêu xài, ta cũng phải chừa lại chút tiền ăn sáng và tiền thuốc lá, còn sẵn lòng ăn bánh rán kẹp xúc xích thôi.”

Ai quan tâm đến tiền ăn sáng và thuốc lá của ngươi chứ, ta lại hỏi hắn, vợ của hắn kiếm được bao nhiêu tiền một tháng?

“Ba vạn năm.”

Ta hỏi hắn một lần nữa, ngươi với vợ ngươi kết hôn bao lâu rồi?

Chủ thầu trợn mắt nói:

“Hai năm rưỡi.”

Vậy không phải đã đủ kết luận - dù hai vợ chồng các ngươi không ăn không uống, không cần điện nước không đóng lãi suất vay nợ gì đó, vậy cũng chỉ có hai mươi vạn chứ? Mấy chục vạn này là tự mọc ra từ trong túi hành lý à?

Lúc này chủ thầu mới phản ứng lại, hắn ngây ngốc nhìn ta, vỗ đùi nói:

“Đúng vậy, chẳng lẽ vợ ta trúng xổ số? Ta biết, vợ tôi đã kết hôn! Đàn ông là một cái máy gieo hạt tiền, phụ nữ là hộp gửi tiền...”

Mọe nó, vành tai vợ ngươi mỏng như tờ giấy, lỗ mũi cong như trăng khuyết, phúc khí bạc, không biết tự dựa vào gương mặt của chính mình mà phát tài.

Nhưng ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện giống như ta suy đoán, hoàn toàn đối mặt.

Lúc này, vợ của chủ thầu cũng không náo loạn nữa, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào số tiền đó.

Ta nhìn hắn và nói:

“Số tiền này, chắc là của ngươi phải không?”

Vợ của chủ thầu nhìn ta, đột nhiên mở miệng khóc:

“Ta chết oan! Ta chết thật oan uổng mà! Đều do bà nương này hại chết ta đó!”

Nói xong, hắn từng cái từng cái tự đánh vào mặt mình, đánh vào mũi mãi đến khi chảy máu.

Chủ thầu vừa nghe vậy, lập tức nói:

“Đại sư, ngài nhầm lẫn đúng không? Không thể nào! Vậy...Tên trộm đó đã đến nhà chúng ta để ăn cắp mà còn để lại tiền ư? Hơn nữa, hắn là một tên trộm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Vợ ngươi cũng có, hắn làm ông chủ thì dựa vào cái gì không có?

Vì vậy, ta lập tức nói với vợ hắn:

“Bây giờ ta nói với ngươi, bọn ta không phải đồng lõa với người phụ nữ này, mà là đến để giải oan cho ngươi, ngươi có tin không?”

Vợ hắn nhìn chằm chằm vào ta, vẫn phát ra giọng nói của người đàn ông:

“Thật...Thật sao?”

Ta gật đầu:

“Chúng ta ăn cơm âm dương không gạt người, nếu không sẽ có ngày bị sét đánh chết.”

Bình Luận (0)
Comment