Ta đánh thử xem sao, quả nhiên cảm thấy cánh tay có thể cử động, ta vui mừng rút thất tinh long tuyền ra, nhưng hành động của ta đã thu hút sự chú ý của nữ nhân đó, nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm về hướng của ta.
Cmn, vừa rồi ta đã nhìn thấy tốc độ của nữ nhân này, một khi nàng tung sợi tơ độc ra, ta chưa chắc đã là đối thủ của nàng, hơn nữa nàng đang nắm giữ rất nhiều con tin, chuyện này xem ra ta phải dùng đến trí khôn.
Vì vậy ta lập tức giả chết.
Thấy ta không có động tĩnh gì, nữ nhân đó quay mặt đi, tiếp tục nghiền ngẫm tấm vải trên cánh tay lão Từ, nàng thậm chí còn chìa tay ra muốn tháo tấm vải đó ra.
Nhân cơ hội này, ta lén rút thất tinh long tuyền ra và đâm vào vị trí quẻ khôn.
Thất tinh long tuyền sắc bén, chém sắt như chém bùn chứ đừng nói là đất, không một tiếng động nào phát ra, ta đã cắm nó xuống đất.
Chỉ cần thêm một thứ bẩn thỉu nữa thôi...nước tiểu của con nít cuối cùng cũng có dịp dùng đến.
Nhưng ta chỉ mới nhúc nhích một chút, sợ dây tơ đó đã lắc qua lắc lại, thật sự rất khó để nhắm chuẩn vị trí, nếu sợi tơ thấp xuống một chút thì hay rồi.
Vì vậy ta không ngừng giãy giụa muốn kéo dài sợi tơ ra, không ngờ vì dùng lực quá lớn nên cả người đã tuột khỏi sợi tơ và ngã phịch xuống đất.
Ta vội quay người lại và đi tè vào vị trí quẻ khôn đó, ta bỗng có chút xót xa khi nhìn thấy thất tinh long tuyền cũng phải chịu nỗi ấm ức này.
Và rồi yêu nữ đó lập tức xông tới, ta bỗng dựng tóc gáy, loại hình phong thủy này không giống hạ độc, nó phải chờ một lúc mới có tác dụng, bất kể thế nào ta cũng phải kéo dài thời gian, ta còn chưa kịp nghĩ xong thì nữ yêu đó đã xông tới, ta nghĩ bụng lần này coi như tiêu đời thì không ngờ nữ yêu đó đột nhiên bị văng ra xa khi chạm vào người ta.
Tình huống gì đây...nàng sợ thứ trên người ta sao!
Răng rồng?
Không...là thước Huyền Tố!
Thước Huyền Tố cũng được làm từ răng rồng!
Ta lập tức rút thước Huyền Tố ra và cắt về phía nàng, nàng lật người lại và nâng tay lên, ta nghe thấy một sợi tơ từ sau gáy dội về phía mình, liền lập tức đưa tay chặn lại, sợi tơ rơi xuống đất và mắc vào tay ta, nàng nhân cơ hội này lật người lại và tiếp tục xông về phía ta.
Ta xoay người tránh đi nhưng thứ này quả thật rất nhanh, nó giống như một tấm chăn bao trùm lấy ta, ta đưa tay lên thì đột nhiên cảm thấy một hơi ấm truyền đến tay.
Biểu cảm của yêu nữ bỗng cứng đờ...thước Huyền Tố đã đâm xuyên vào bụng nàng.
Cmn, sát mẫu trụ thật hữu ích.
Ta vội đẩy nàng ra, thi thể xinh đẹp đó dần dần khô héo...con người khi chết sẽ không mục rữa nhanh như vậy, đáng tiếc bây giờ ta không thể dùng vọng khí nên cũng không biết rốt cuộc nàng có phải do nhện độc biến thành hay không.
Vừa nghĩ ta vừa cứu đám người Bạch Hoắc Hương ra, chúng ta cũng đã tìm thấy lạc đà, vì vậy vội ra ngoài...ai mà biết yêu nữ đó còn có đồng minh hay không.
Gã đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen đứng yên tại chỗ, là không thể rời đi hay là còn muốn tìm gì đó, quả nhiên những kẻ không biết quay đầu là bờ thì có nói bao nhiêu cũng vô dụng.
Người ta tài giỏi dũng cảm, không cần chúng ta phải lo lắng, ta nhanh chóng tập hợp mọi người lại, lão Từ sau khi tỉnh lại thì giữ chặt tấm vải trên tay, dường như hắn đang do dự.
Hắn đang suy tính gì đó.
Trình Tinh Hà lo lắng, hỏi lão Từ rốt cuộc đang mưu tính điều gì?
Lão Từ thở hổn hển, đột nhiên nói rằng nếu đã đến đây thì hắn muốn giải quyết một việc...chuyện này ngay từ lúc ban đầu đã buộc phải kết thúc ở đây.
Ta nhìn vào tấm vải và hỏi hắn đó là chuyện gì?
Lúc này lão Từ mới nói:
"Trước đây ta không tin vào thần Kerbal, mãi cho đến sau này thần Kerbal đã để lại cho ta một thứ."
Nói rồi hắn buông tay ra.
Ta đột nhiên phát hiện dưới tấm vải có thứ gì đó đang nhấp nhô...giống như trên cánh tay hắn có thứ gì đó còn sống!
Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?
Gã đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen sớm đã biết thứ trên cánh tay của lão Từ là gì, gã đàn ông cường tráng hua tay nói:
"Ngươi trở về đi, lần này thứ gọi là thần Kerbal đã biến mất, ngươi không cần phải khổ tâm vì thứ đó nữa."
Trình Tinh Hà sững sờ một lúc:
"Thần Kerbal đã biến mất? Ý gì đây?"
Ý của hắn là lần này bọn họ đến đây chính là vì thần Kerbal.
Ngay cả ý nghĩ về “thần” cũng có thể nghĩ tới, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Trình Tinh Hà nhăn nhó:
"Không phải chứ, thật sự có chuyện như vậy sao?"
Gã đàn ông cường tráng trầm giọng nói:
"Thứ đó mười năm mới xuất hiện một lần, chúng ta chờ đợi lâu như vậy cũng chính là vì muốn đợi thứ đó."
Bạch Hoắc Hương lập tức nhìn ta:
"Vậy chúng ta..."
Thứ đó có thể giết chết rồng, nếu nó thực sự tồn tại, ta đương nhiên rất có hứng thú, nhưng bây giờ ta không có tư cách để hứng thú...mạng sống của tất cả chúng ta đang mắc lại ở đây, chuyến đi mạo hiểm lần này của chúng ta đã kết thúc, không thể tò mò thêm nữa.