Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 874 - Chương 874: Chương 874: Đại Ba Lạt

Chương 874: Chương 874: Đại Ba Lạt

Quả nhiên, “Lão Từ” nhìn thấu ta nghĩ gì, miệng trên cánh tay kia lạnh lùng cười:

“Đáng tiếc...”

Đáng tiếc?

Chỉ thấy cái miệng kia lập tức cắn vào cánh tay người to con, trở thành một phần trên người của người to con.

Nó lấy người to con làm chủ nhân ký sinh lần này!

Người to con đau đớn, trên trán lập tức nổi lên gân xanh - ta nhìn ra được, ý thức của người to con đang đấu tranh với việc Thần Carba nhập vào người, tiếp theo, người to con bắt lấy ta, lớn tiếng nói:

“Ta xin ngươi, hãy giết ta, báo thù cho đồng môn của ta!”

Thế nhưng đại hán còn chưa nói hết lời, trên mặt gã chợt lộ ra nụ cười quỷ quyệt.

Trong lòng ta chợt chùng xuống, Khách Nhĩ Ba Thần đã chi phối cơ thể của đại hán rồi!

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay trừ tà, trên mặt hắn lộ ra vẻ mất hứng, giống như là có vẻ ghét bỏ, thật sự là đã coi việc ăn không phải trả tiền mà còn chê khen đến quen thói rồi.

Hắn lại nhấc bàn tay trừ tà lên quay sang bóp cổ ta rồi nói:

“Đáng tiếc, cơ thể mười năm chỉ có thể đổi một lần, có giữ lại ngươi cũng vô dụng…”

Tên Khách Nhĩ Ba Thần này vốn dĩ đã có sức mạnh của riêng hắn, lúc này còn có thêm cả sức mạnh của đại hán, bàn tay bóp chặt lấy cổ ta hệt như bóp một con kiến vậy, ta hoàn toàn không có cách nào phản kháng lại được.

Tráng hán thật đúng là đã đánh giá cao về ta rồi, ngay cả bản thân mình ta còn lo chưa xong, sao có thể giết được hắn chứ?

Đầu óc ta bắt đầu chuyển động thật nhanh, nếu ta cứ bó tay chịu chết như thế này thì không được, ta nhất định phải nghĩ ra cách…

Đúng lúc này, ta bỗng cảm nhận được không khí nơi này rất ấm áp, giống như...thạch bích ở gần đây rất mỏng, vậy bên ngoài chính là sa mạc rồi, chỉ cần ta có thể đi ra ngoài, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách.

Nhưng vị trí mỏng nhất của thạch bích rốt cuộc nằm ở chỗ nào? Nếu như không tìm được chỗ chuẩn xác mà đã xông tới, con hàng kia chắc chắn sẽ nhìn thấu được mục đích của ta.

Ta phải tìm được vị trí đó trước khi hắn giết chết ta, trước hết ta phải kéo dài thời gian mới được, thế là ngay sau đó ta đối mặt với hắn, giả vờ bật cười ha ha cố phô trương thanh thế của mình.

Đại hán nhìn ta, vẻ mặt hắn bỗng chùng xuống, hắn lên tiếng:

“Ngươi sắp chết đến nơi, có gì đáng cười chứ? Chẳng lẽ ngươi đã chán sống từ lâu rồi hay sao?”

Ta chỉ khoát tay rồi nói:

“Ta chỉ cảm thấy thú vị, ngươi còn là thần cơ mà, hóa ra ngay cả cơ thể cũng không có...Trong lời đồn còn nói ngươi đã giết được rồng, ta thấy dường như là ngươi bám vào trên người của người ta để khoác loác thì đúng hơn? Chỉ dựa vào cái miệng này của ngươi mà cũng có thể giết được rồng chắc?”

Đại hán nhất lời liền cắt chặt răng lại:

“Ngươi thì hiểu cái gì…”

Cái tên này rất để tâm đến chuyện bản thân mình không có cơ thể, vậy chắc chắn hắn sẽ biện bạch cho mình, quả nhiên, hắn lạnh lùng nói:

“Vậy ta sẽ để ngươi làm một con quỷ có hiểu biết...con rồng kia, thực sự là do ta giết.”

Nếu như lúc này ta có thể vọng khí được thì tốt rồi...ngay lập tức ta ngưng khí tập trung vào đôi mắt để tìm lối ra, lần này ta thấy phấn chấn trở lại, tuy rằng năng lực vẫn chưa đạt đến như ngày thường nhưng cũng đã hồi phục được rất nhiều so với trước đây.

Chỉ cần ta có thể khôi phục lại vọng khí, trong thời gian ngắn ta nhất định có thể tìm thấy được lối thoát.

Mà hắn lại nói tiếp:

“Vào lúc đó, ta còn không phải là bộ dáng như bây giờ...đều tại con rồng kia!”

Ta vừa cố gắng hành khí, vừa lên tiếng hỏi hắn:

“Vậy bộ dáng ngươi thế nào? Ngươi là quỷ sa trành, hay và quỷ quái?”

Trên gương mặt tráng hán lộ ra biểu cảm phức tạp:

“Đều không phải...ta là Đại Ba Lạt.”

Bỗng chốc ta liền sững sờ...Đại Ba Lạt?

Nhưng Đại Ba Lạt là người có công lớn, không phải hắn đã dùng ánh mắt kinh chú để trấn áp quỷ quái ở Lặc Thản sao? Sao hắn có thể trở thành dáng vẻ thế này được?

Hắn nở nụ cười hết sức gượng gạo, thì thầm nói nhỏ:

“Hắn ta là giả, ta mới là thật.”

Thì ra ngay từ ban đầu, khi quỷ quái tung hoành bên trong sa mạc, dùng ma quỷ để giết người ăn thịt, người dân trong vùng xuất phát từ sợ hãi nên cho rằng quỷ quái chính là sứ giả của thần linh đến để giáng tai họa xuống cho loài người, họ liền bắt đầu tăng cường việc hiến tế, cầu khẩn sự bình an, họ còn định ra quy củ, nói rằng không được giết đi sứ giả của thần, tránh để thần linh nổi giận.

Nhưng quỷ quái thì chỉ hiểu việc ăn thịt chứ không hiểu những thứ khác, nên bọn chúng vẫn cứ giết người trắng trợn không chút kiêng nể.

Người dân trong vùng xây dựng Lặc Thản cũng là vì để trốn đi quỷ quái.

Kết quả, có một lần người trong Lặc Thản đi ra ngoài, trong lúc vô ý đã phát hiện ra một cái vò nhưng người nọ lại vui vẻ nhặt lấy đem trở về, nào ngờ, đó chính là cái vò mà quỷ quái dùng để nuôi ma quỷ.

Quỷ quái theo chiếc vò kia đi vào bên trong Lặc Thản, chúng dùng người sống để dưỡng ma quỷ.

Bình Luận (0)
Comment