Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 918 - Chương 918: ‘Di Giá’ Tới Núi Nhân Sâm

Chương 918: ‘Di Giá’ Tới Núi Nhân Sâm

Không chỉ như vậy, sau khi người bạn thân đó chết đi, người trong thôn cũng bắt đầu lục tục mất tích, khi mọi người hồi tưởng trở lại những lời mà người bạn thân kia đã từng nói, bảo dạ xoa bắt hết người trong thôn để ăn thịt.

Khi đó người trong thôn bắt đầu thấy hoang mang, vội vàng yêu cầu người quản lý là Kỳ Đại Niên mau chóng nghĩ ra cách.

Kỳ Đại Niên có thể nghĩ ra được biện pháp gì, hắn ta lại hỏi Trương Mạn xem nàng ta có quen biết người tài nào ở phương diện này hay không.

Trương Mạn ban đầu vốn muốn tiến cử ta, nhưng đúng lúc lại nghe nói từ phía Bạch Cương rằng ta không làm việc này nữa mà đã đến KTV làm trai bao rồi, nói rằng người nàng ta quen biết chính là tên lừa đảo chứ không có ích gì cả.

Kỳ Đại Niên vốn còn đang sứt đầu mẻ trán, vừa lúc hắn ta thường ngày yêu thích đồ cổ, còn là hội viên của nơi này, sau khi biết được hoạt động của hội đấu giá lần này có món đồ trừ tà, hắn ta liền vội vàng dẫn Trương Mạn tới đây...Kết quả vừa nhìn thấy ta chế ngự tai họa trên người Đại long nhãn thì đã biết ta có bản lĩnh, sau đó nhìn thấy món Bát bảo thần đàn kia cũng bị ta lấy được, hắn ta càng phục hơn.

Nhưng khi biết được những người ta kết giao đều là siêu cấp phú hào, bản thân hắn ta lại có chút rụt rè, sợ ta sẽ khinh thường chuyện của hắn ta, hơn nữa Trương Mạn còn đắc tội ta nhiều lần, hắn ta lại càng nản chí hơn, vốn dĩ đã không dám ôm lấy hy vọng nữa, nhưng khi vừa nghe ta đang điều tra Cực Lạc Hà, lúc này hắn ta mới ngại ngùng ngẩng mặt lên hỏi thử ta xem sao.

Khỏi phải nói, ta vừa nghe thấy thì đã hứng thú bao nhiêu.

Bởi vì ta thật sự rất muốn thăng cấp...bàn tay trừ tà rất tốt, hành khí thiên cấp của lão Hải cũng tốt, nhưng ở trên người ta thì giống như một chiếc máy tính có cấu hình thấp cố điều khiển ra màn hình hiển thị độ nét cao vậy, rất dễ “không gánh nổi”, không cẩn thận thì sẽ bị kẹt lại, ta nhất định phải nhanh chóng thăng đến Địa cấp, bổ sung đầy đủ hành khí trên người mình thì mới không còn bị động như thế nữa.

Ta còn chưa kịp phản ứng lại, Trình Tinh Hà đã đến gần:

“Những thứ khác tạm thời chưa cần nói, ngươi nói về phí dịch vụ với ta thử xem.”

Đúng rồi, số tiền mà bọn ta đãi vàng có được đều đã chuyển cho Đại long nhãn cả rồi, trên người ta không còn thừa lại gì nữa...nếu muốn tìm tứ tượng cục thì làm thế nào cũng cần phải có lộ phí.

Thoáng chốc Trương Mạn trở nên khó chịu:

“Lý Bắc Đẩu, ngươi thô tục vừa thôi, chúng ta là quan hệ gì mà ngươi còn bàn chuyện tiền nong với ta?”

Nhưng Kỳ Đại Niên vội lên tiếng nói ngay:

“Tuy rằng ta không thể lấy ra được mấy trăm triệu, nhưng khoảng trăm vạn thì ta vẫn có thể lo được...mong đại sư nể mặt Mạn Mạn đừng ngại ít.”

Nếu như không có nàng ta, ta có thể còn đòi ngươi ít hơn một chút.

Trình Tinh Hà ở bên cạnh vừa nghe đến số tiền trăm vạn thì ánh mắt sáng lên, nhưng vẫn giả vờ tỏ vẻ ghét bỏ

“Bỏ đi, nể mặt Cực Lạc hà tính thấp cho ngươi một chút cũng được...Coi như ngươi may mắn, lần sau cũng không có chuyện tốt thế đâu.”

Kỳ Đại Niên vừa nghe như vậy thì hết sức vui mừng, hắn ta gật đầu lia lịa, còn mời bọn ta “di giá” đến núi nhân sâm của nhà bọn họ.

Ta vừa đi, cô gái nhỏ phục vụ, à không, là đại tiểu thư cầu Lưu Ly, Vương Phong Khanh lại có chút quyến luyến, quấn lấy ta đòi thêm bạn wechat, nói là sau này có việc còn có thể tìm ta.

Ta lại nghĩ đến nếu như sau này nhà họ lại có tà vật đến, chắc chắn thù lao sẽ không nhỏ, đây chính là một khách hàng lớn, ta đương nhiên phải thêm bạn rồi.

Nhưng đúng lúc này, phía sau lưng ta lại vang lên tiếng ho khan:

“Lý đại sư đúng là có số đào hoa, đi đến nơi nào cũng không ít nhỉ.”

Giọng nói quen thuộc này...Bạch Hoắc Hương cũng đến đây rồi sao?

Chỉ thấy nàng nghiêng người tựa vào bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng quyến rũ.

Ta thoáng chốc liền sững sờ:

“Sao ngươi đến đây?”

Vẻ mặt Bạch Hoắc Hương càng thêm thêm lạnh lẽo hơn

“Không thích ta đến có phải không?”

Không đúng, Bạch Hoắc Hương sẽ không vô duyên vô cớ đến đây, chẳng lẽ...là lão già đã nói gì với nàng ta rồi hay sao?

Nhưng khi ta hỏi nàng, nàng chỉ bày ra dáng vẻ phớt lờ ta, ta cũng không hỏi cho ra lẽ được.

Trong lúc nói chuyện ta bất chợt nhớ tới cái vò kia...cái vò này được đậy kín lại bởi chiếc nắp cổ, nhưng chiếc nắp cổ đã bị gãy mất một chân, ta đã tìm Triệu lão giáo sư dùng chút keo vạn năng để dán nó dính lại.

Triệu lão giáo sư thấy ta lại có thể dùng keo vạn năng để dán món đồ giá trị như thế, gương mặt ông ta cũng tái đi nhưng cũng phải đành chịu, chỉ có thể lắc đầu liên tục, ông ta còn nói cả đời này hành tẩu trong giới đồ cổ chưa từng thấy được chuyện thế này, hôm nay cũng coi như là được mở mang tầm mắt rồi.

Mà ánh mắt của tên Vương Tiết rùa đen hay bắt bẻ kia cũng nhìn ta một cách kỳ lạ.

Trên chuyến xe đi đến núi nhân sâm, lúc nhàn nhã rảnh rỗi, ta liền bảo Trình Tinh Hà hỏi thử người phụ nữ mặc trang phục thời Đường kia xem xem giữa nàng ta và cái vò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bình Luận (0)
Comment