Xe chạy lên núi, phong cảnh bên dưới thật đẹp, từ bên trái một dòng sông chảy đến ôm lấy một nửa đỉnh núi xinh đẹp, đỉnh núi với đường nét uốn lượn xinh xắn như cô gái thiếu nữ.
Đây gọi là thiếu nữ lộng phát, phát trong phát tài phát đạt, nơi đây rất thích hợp làm ăn kinh doanh.
Chỉ là phía dưới tà áo của thiếu nữ này dường như giẫm phải thứ gì đó và bị khu rừng lớn chắn ngang nên ta không thể thấy rõ.
Vừa bước xuống xe, ta định đến xem thì đột nhiên người dân trong thôn ồ ạt kéo đến, họ háo hức nhìn sang Kỳ Đại Niên:
"Kỳ tổng, về chuyện của dạ xoa, ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?"
"Đúng đấy, bây giờ đang là mùa thu hoạch nhân sâm, nếu chúng ta đi như vậy thì công sức cả năm nay coi như uổng phí...”
Thì ra gần đây thời tiết bỗng trở nên khắc nghiệt, đám dạ xoa ăn thì thịt người hung bạo, nếu bây giờ bọn họ chạy trốn thì công sức trồng nhân sâm chẳng khác nào đổ sông đổ bể...hơn nữa, ngoài việc trồng nhân sâm, mọi người cũng chẳng còn công việc nào khác, nếu bỏ trốn thì biết làm gì mà ăn?
Kỳ Đại Niên vội nói:
"Mọi người cứ yên tâm, ta đã mời được một vị đại sư từ thành phố, nhất định có thể..."
“Đại sư?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Đại Niên à, không phải ta có ý gì đâu nhưng ngươi cũng đã ba mươi tuổi đầu rồi, sao một chút việc thế này cũng không xử lý được?”
Đám người dạt ra, một người đàn ông chắp tay sau lưng bước tới.
Người đàn ông này có mái tóc bóng loáng thời thượng, một đôi mắt chim ưng và chiếc mũi khoằm cùng với vẻ ngoài u ám, trông hắn có vẻ lớn hơn Kỳ Đại Niên vài tuổi.
Khi nhìn thấy hắn, những người xung quanh đều co rúm và hét lên Đại Kỳ tổng.
Kỳ Đại Niên cũng có chút bất ngờ:
"Ca, sao ngươi lại đến đây?"
Vừa nói hắn vừa giới thiệu với ta, đây là anh trai ruột của hắn, tên là Kỳ Đại Khánh.
Anh trai ruột? Không đúng.
Trên cung Phụ Mẫu của Kỳ Đại Niên, góc nhật nguyệt tượng trưng cho phụ mẫu rất tròn trịa, chứng tỏ cha của hắn vẫn đang sống rất tốt, nhưng góc nhật nguyệt của anh trai hắn thì lại lõm xuống, rõ ràng cha của hắn đã chết.
Hai người này nói mình là anh em ruột, nghĩa là họ có cùng một người cha?
Mặc dù rất tò mò nhưng dù sao ta vẫn biết đối nhân xử thế...chuyện này không thể hỏi bừa trước mặt bàn dân thiên hạ, rất dễ gây ra rắc rối.
Đại Kỳ tổng cười nhạt:
"Nhà họ Kỳ chúng ta không có một thứ vô dụng như ngươi! Chuyện liên quan đến mạng người không lo, lại còn tâm trạng đi mời đại sư, ta thấy chắc là não của ngươi bị úng nước rồi phải không? Ngươi không cần lo chuyện ở đây nữa, mau mang mấy vị đại sư này của ngươi cút đi, ta sẽ tiếp quản chuyện ở núi nhân sâm."
Rõ ràng tên Đại Kỳ tổng này mới là người có quyền lực thật sự trong gia đình.
Nghe thấy vậy, Kỳ Đại Niên lập tức hoảng hốt, vội nói:
"Ca, ngươi không nên nói như vậy, chẳng phải ngươi đã đồng ý với cha trong nửa năm này sẽ giao núi nhân sâm cho ta quản lý sao? Vẫn chưa hết thời hạn mà!"
"Vẫn chưa hết thời hạn, nhưng ai biết được tên sao chổi nhà ngươi bắt được cái gì và xung khắc cái gì. Bây giờ thậm chí còn xung khắc cả mảnh đất này?"
Đại Kỳ tổng rõ ràng đã quen với việc mắng mỏ Kỳ Đại Niên, trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không có ý định cho huynh đệ của mình tí mặt mũi.
"Nếu để cho ngươi tiếp tục quản lý nơi này, đến lúc người chết hết rồi thì ngươi lấy tiền ra để bồi thường sao? Trứng mà đòi khôn hơn vịt, đúng là không biết tự lượng sức mình."
Những nông dân trồng nhân sâm đều tỏ vẻ phẫn nộ nhưng lại không có ai dám nói ra...nói ra thì họ đều là bà con thân thích với Kỳ gia, nhưng đối với hắn, những người này e là hoàn toàn không có tư cách có cùng họ Kỳ với hắn.
Vừa nói tên Đại Kỳ tổng đó vừa chăm chú nhìn chúng ta, hắn cười nhạt:
"Những cái khác khoan hẵng nói đến....tên tiểu tử làm công ăn lương này chính là vị đại sư mà ngươi mời tới? Cũng chỉ có tên đầu đất nhà ngươi mới tin lời hắn nói."
Nghe Đại Kỳ tổng nói vậy, những người dân trong thôn cũng nhìn sang chúng ta với vẻ bán tin bán nghi.
Trương Mạn thường ngày đã quen thói mềm nắn rắn buông, lúc này bèn giở giọng nịnh hót nói:
“Đại ca ngươi đừng tức giận, ta cũng đã nhắc nhở Đại Niên rồi, hai ngày nay hắn lo lắng chuyện của núi nhân sâm nên mới nhất thời mê muội mời mấy tên bịp bợm này đến, bây giờ ta sẽ đuổi họ đi ngay!"
Cmn? Ngươi không đứng về phía của chúng ta thì thôi, lại còn làm mất mặt ông đây, ta thấy ngươi mới giống người bị não úng nước.
Kỳ Đại Niên bỗng thấy vô cùng xấu hổ, chỉ có thể quay mặt đi và nói:
"Đại sư, ta thật có lỗi với các ngươi...Hay là thôi đi? Cứ xem như ta chưa từng nhắc đến chuyện này..."
Cmn, xem ngươi nói kìa, nếu ta không giúp được ngươi, chắc ngươi cũng không còn tâm trạng kể cho ta chuyện về sông Cực Nhạc nữa đúng không?