Chương 98: Rác Rưỡi Bệnh Viện
Lúc ấy con gái của bác Liên Hoa đã mang thai bảy tháng, lại là đứa con đầu lòng, nếu phá bỏ thì đời này có lẽ cũng không thể nào có đứa thứ hai. Nhà mẹ chồng chính là nhìn trúng điểm này.
Mười vạn đồng, đập nồi bán sắt có thể gom góp được, nhưng với cái tính xấu xa của nhà chồng, nếu con gái nàng gả qua đó thì có thể đòi được không? Cha mẹ nào mà không lo cho con cái chứ? Bác gái Liên Hoa đang vì chuyện này mà khó chịu - nàng cũng ly hôn lúc tuổi trẻ, cả đời làm mẹ đơn thân, ngậm cay nuốt đắng nuôi con gái lớn lên, chẳng lẽ lại để con gái đi theo con đường cũ của mình?
Nàng lập tức hỏi tiên sinh đó, ý ngươi là sao?
Tiên sinh kia nói cho nàng biết, biết nàng thiếu tiền, cũng biết chuyện con gái của nàng, hắn bằng lòng muốn thai nhi kia và đưa cho bác gái Liên Hoa hai mươi vạn.
Bác gái Liên Hoa thoáng sửng sốt - một thai nhi có thể kiếm được hai mươi vạn?
Nhưng chuyện này là thật, tiên sinh kia nói hắn là người thu gom rác - chuyên môn thu gom rác thải trong phòng khám sản phụ khoa, thu gom với giá cao, nếu ngươi muốn thì hợp tác lâu dài.
Điều này có sức hấp dẫn rất lớn đối với bác gái Liên Hoa, nàng rất quen thuộc với tất cả mọi người trong bệnh viện, lén lút làm theo yêu cầu của tiên sinh kia - đứa nhỏ được mổ ra là một thằng nhóc mập mạp, nàng không dám nhìn mà lập tức đưa qua.
“Rác rưỡi bệnh viện” đối với tiên sinh đó là cung không đủ cầu, tiên sinh lập tức hỏi, có thể nhiều hơn một chút được không?
Thêm một người thì nhiều tiền hơn, bác gái Liên Hoa nói hơi khó, tiên sinh nói không cần gấp, hắn đi tìm bác sĩ.
Lúc đầu bác sĩ không thể đồng ý yêu cầu này, nhưng không biết tại sao sau đó vẫn đồng ý.
Còn về nữ sinh viên đại học rơi lầu kia đúng lúc đến bệnh viện thực tập, là trợ lý của bác sĩ kia, trong lúc vô tình phát hiện chuyện này, dự định nói cho giáo sư La luôn đứng về lẽ lẽ phải, cũng không biết vì sao lại rơi lầu chết.
Bác gái Liên Hoa bị dọa không nhẹ, vẫn rất sợ đến phiên mình lại không dám nói ra, dù sao chuyện này của mình cũng phạm pháp.
Nói đến đây, bác gái Liên Hoa bật khóc:
“Ta cũng không biết chuyện này sẽ biến thành như bây giờ! Đây là một bước đi rất sai lầm, nói không gạt các ngươi, những đồng tiền bất chính này ta không dám tiêu, ngày nào cũng ngủ không yên...”
Xem ra, một trong những tiểu quỷ thi dầu chính là cháu ngoại của bác gái Liên Hoa.
Những bác sĩ kia đều không lên tiếng, họ quan sát camera, nhìn tiên sinh kia tiến vào, cũng nhìn tiên sinh kia từ người sống biến thành xác chết hơn một năm như thế nào.
Họ làm khoa học, nhưng không ai có thể đưa ra lời giải thích khoa học về vấn đề này.
Cuối cùng, lãnh đạo bệnh viện đã đi ra và hỏi ta phải làm gì bây giờ? Những người đó...Những anh linh kia, chẳng lẽ đang ở trong bệnh viện? Điều này không tốt lắm.
Ta đương nhiên cũng biết không tốt lắm, lại hỏi lãnh đạo bệnh viện, ngươi nên cố gắng lên miếu lớn mời một thật nhiều sư thầy đến siêu độ cho những đứa nhỏ này?
Bọn nhỏ rất vô tội.
Bệnh viện làm lễ cúng, truyền ra ngoài không phải là để cho người ta cười rụng răng sao, lãnh đạo bệnh viện kia cắn răng, hỏi ta, có thể cho ta thêm tiền và bảo ta trực tiếp đi làm được không? Thần không biết quỷ không hay, cũng đừng tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ phiền phức lớn.
Ta suy nghĩ, cũng không phải không được:
“Vậy thì, các ngươi giúp ta lấy 10 lon sắt và một chai sữa lớn để làm sản phụ mới sinh.”
Yêu cầu này đối với họ thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng họ vẫn đồng ý, dù sao đây cũng là bệnh viện, không tính là quá khó.
Cái này gọi là lon sắt thi thực, là một loại nghi thức vãng sinh rất hữu dụng.
Chờ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ ta lập tức làm theo những gì lão đầu nhi đã dạy, đốt hương vẩy quét, đổ đầy mười lon sữa sắt, bày ở mười phương, treo dây chuông đỏ ở xuyên trạch tuyến Quỷ môn xong, đọc “Thái Thượng động huyền linh bảo vãng sinh cứu khổ diệu kinh”.
“Trước kia, Thiên Tôn du ngoạn Hương Lâm Viên, giảng giải diệu pháp cho tất cả chúng sinh, lúc đó đã mở ra một cánh cửa diệu kỳ, tức là có năm màu Quang Minh vi diệu từ trong miệng ra, ánh sáng chiếu khắp mười phương vô cực thế giới, đạt tới Vô Cực Cửu U bên trong địa ngục...”
Trong mười cái lon sắt vang lên tiếng nhâm nhi, tiếng chuông vang lên từng tiếng từng tiếng, ban đầu thì dồn dập liên tiếp, sau đó lại thưa dần, cuối cùng lẻ tẻ...Chờ tiếng chuông cuối cùng vang lên xong, trước mắt ta trắng bệch, nguy hiểm không còn nữa.
Một Hoàng giai đưa nhiều trẻ sơ sinh như vậy đi đầu thai thật ra cũng tiêu hao tinh khí giống như một người xáh mấy trăm thùng nước lên núi vậy.
Tuy nhiên, cảm giác này rất thoải mái - ta đã gửi những đứa trẻ chết thảm đến đoạn đường cuối cùng, đồng ý mong muốn nhỏ nhoi của bọn trẻ, rất có cảm giác thành tựu.