Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 147

Dãy bắc núi Thái Hành kéo dài đến núi tây Hà Bắc, hướng nam kéo dài tới núi Vương Ốc, tây giáp với cao nguyên Sơn Tây, bình nguyên Đông Lâm Hoa Bắc, trung bộ thế núi hiểm kỳ, cất giấu vô số sông núi nổi tiếng, trong đó có một đoạn dãy núi sau khi tiến vào nội cảnh Hà Nam, khoảng cách đến thành Khai Phong cũng không xa, mà ở bên trong đoạn sơn mạch này, có một hòn núi nhỏ không cao lắm so với mặt nước biển, tên gọi là Vân Mộng Sơn, cũng gọi là Thanh Nham Sơn, tuy rằng thế núi không cao, nhưng núi non liên tiếp dựng đứng, trời quang mây tạnh, nước suối róc rách, muôn hình vạn trạng, năm đó Chiến quốc thứ nhất kỳ nhân Quỷ Cốc Tử đã ẩn cư ở trong này, làm cho Vân Mộng Sơn vì thế mà nổi danh, từ Chiến Quốc đến Đại Tống vẫn có không ít ẩn sĩ ẩn cư trong đó.

Ở bên trong Vân Mộng Sơn, ẩn núp một đoạn sơn cốc không dài, mỗi khi tiết xuân hạ giữa sơn cốc cỏ cây tươi tốt, ve kêu bướm múa, thác nước bắn tung tóe, đợi đến lúc thời tiết hàn lạnh, trong cốc trên cây cối phủ đầy sương tuyết, thác nước cũng bị đông thành băng, nhìn qua long lanh trong suốt, càng giống như chốn tiên cảnh giữa trần gian. Nơi này chính là Quỷ Cốc năm đó Quỷ Cốc Tử thiền ẩn cư, bởi vì thung lũng dài chừng năm dặm, cho nên còn gọi là Quỷ Cốc năm dặm, mộ của đệ tử Quỷ Cốc Tử là Tôn Dẫn cũng ở trong sơn cốc này.

Quỷ Cốc Tử năm đó học cao hiểu rộng, đặc biệt kỹ thuật binh pháp tung hoành ở Chiến quốc đứng thứ nhất, trong hàng đệ tử Tô Tần, Trương Nghi, Bàng Quyên, Tôn Tử đều là người tài có thể xoay chuyển thế cục thiên hạ, ngoài bốn người này ra, nghe nói Quỷ Cốc Tử cũng không ít môn nhân đệ tử, mỗi người đều là tuấn kiệt một thời, nhưng thời gian thấm thoắt, năm tháng vội vàng, hơn một nghìn năm trôi qua, người tài năm đó cũng đã hóa thành xương khô, Quỷ Cốc tuy rằng vẫn là Quỷ Cốc kia, nhưng chủ nhân của Quỷ Cốc cũng không biết đã thay đổi biết bao nhiêu người?

Đoạn giữa Quỷ Cốc năm dặm có một dòng thác nước, bình thường dòng nước từ trên vách núi chảy xuống, tóe lên hàng nghìn hàng vạn bọt nước, lúc ánh mặt trời chiếu thẳng đến, thậm chí còn có thể nhìn thấy một vệt cầu vồng ở giữa thác nước, nhưng hiện tại đã là thời tiết rét đậm. Thác nước từ lâu đã bị đóng thành thác băng, mà ở trên một cái sân thượng giữa thác băng, một vị đạo nhân ngũ tâm mặc áo đạo sĩ màu xám đang ở đó ngồi thiền triều thiên. Trên vách núi gió lạnh thấu xương, làm cho góc áo đạo nhân tung bay. Nhưng thân hình của y vẫn bất động như núi.

Đạo nhân trên thác băng ngồi thiền từ lúc trời chưa sáng, đến lúc mặt trời mọc lên sáng sớm, khi luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu trên người y, chỉ thấy đạo nhân này bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng kêu gào chấn động cả thung lũng, một số muông thú cả kinh tỏa tứ phía mà chạy, đồng thời nhiệt khí trong miệng giống như mũi tên nhọn bắn ra ba thước, ngưng tụ rất lâu không tan. Nếu có người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ e là sẽ lập tức quỳ xuống hô to: “Thần tiên”.

- Ha ha ha, mấy năm không gặp, nội đan của Tào lão đệ ngươi tu luyện ngày càng tinh thâm rồi, nói không chừng có thể giống bạch nhật phi thăng giống như trong truyền thuyết đấy!

Đúng lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy bên kia cửa Sơn Cốc một lão già dáng người to lớn đi tới, sắc mặt hồng hào râu tóc bạc trắng, thoạt nhìn cũng hơi có chút cốt cách phi phàm, chỉ có điều trên người y lại mặc trang phục cổ tròn người Liêu, hơn nữa diện mạo cũng có chút khác biệt người Trung Nguyên. Xem ra hẳn không phải là người Hán.

- Vừa rồi ta nghe được có người vào cốc, không nghĩ tới không ngờ là lão ca Trực Lỗ Cổ, không biết có làn gió nào lại thổi người đến nơi này của ta vậy?

Cái tên đạo nhân trung niên khi nhìn thấy lão già người Liêu tiến vào, liền cười nói.

Cái tên đạo nhân trung niên này họ Tào tên Dật, thì ra là tổ phụ của Tào Dĩnh Tào Quốc Cữu, dân chúng Đại Tống đều gọi y là thần tiên, nhưng kỳ thật tuổi của Tào Dật cũng không phải già lắm, năm nay cũng mới bốn mươi bảy tuổi, hơn nữa y tu luyện đạo nội đan của Đạo Gia, bình thường chú trọng nhất dưỡng sinh, cho nên hiện tại râu tóc vẫn như mực làn da sáng bóng, thậm chí nói y chỉ có ba mươi tuổi cũng có người tin. Mà lão già vừa mới vào cốc, chính là thần y Liêu Quốc Trực Lỗ Cổ trước kia đã cứu Trương Nhân một mạng.

Nghe Tào Dật hỏi nguyên nhân mình đến, Trực Lỗ Cổ cũng biến sắc, liền trầm giọng nói với Tào Dật:

- Tào lão đệ, lần này ta đến Đại Tống nhưng là đến để hỏi tội đấy. Nếu Hoàng đế Đại Tống các ngươi không nói cho ta một ý kiến và lời cam đoan, ta đây cũng không dám cam đoan Đại Liêu và Đại Tống còn có thể duy trì cục diện hòa bình hiện tại!

Nghe thấy Trực Lỗ Cổ nói có vẻ nghiêm trọng như thế, Tào Dật cũng sừng sờ, ngay sau đó từ thác băng hơn một trượng nhẹ nhàng nhảy xuống, nội đan đạo y tu luyện tuy rằng không thể nuốt sương nhả khói sửa dở thành hay như trong truyền thuyết, nhưng lại có thể khiến thân thể người cường kiện nguyên khí sung túc, hơn nữa Tào Dật xuất thân nhà tướng, từ nhỏ cũng tập luyện võ nghệ, cho nên thân thủ của Tào Dật cực kỳ không tầm thường, nếu không cũng sẽ không ẩn cư một mình ở trong thung lũng rồi, dù sao lão hổ mãnh thú bên trong Vân Mộng Sơn cũng không ít, nếu không biết một chút công phu thoát thân mà nói, chỉ sợ không đến vài ngày cũng sẽ bị mãnh thú ăn tươi.

- Trực Lỗ Cổ, chúng ta vào nhà rồi nói!

Tào Dật chỉ một ngón tay vào một gian nhà cỏ tranh bên trong thung lũng nói, y tuy rằng xuất thân hiển quý, nhưng vẫn nhất tâm hướng đạo, nhiều năm trước đi tới ẩn cư trong Vân Mộng Sơn, gian nhà cỏ tranh này trong Quỷ cốc cũng là y tự tay dựng, tuy nhiên chi phí ăn uống bình thường vẫn cần có người đưa tới, y tuy rằng được mệnh danh là thần tiên, nhưng kỳ thật cũng là một phàm nhân ăn hoa màu ngũ cốc.

Đến khi hai người đi vào trong phòng, Tào Dật từ trên lò lửa cầm lấy ấm trà đã pha, sau đó rót một chén cho Trực Lỗ Cổ, lúc này mới mở miệng nói:

- Trực Lỗ Cổ lão ca, huynh không phải luôn không thích tham dự triều chính Liêu Quốc, hơn nữa vẫn không hy vọng hai nước giao chiến đó ư, làm sao lần này lại dùng chuyện này uy hiếp Đại Tống ta rồi hả?

- Uy hiếp?

Trực Lỗ Cổ nghe Tào Dật nói lần nữa tức giận đặt mạnh ly trà xuống bàn ngừng một chút nói:

- Lần này không phải là Đại Liêu ta uy hiếp Đại Tống các ngươi, mà là Đại Tống các ngươi khinh người quá đáng, nếu không phải ta giấu diếm, chỉ sợ là hai nước sớm đã có chuyện binh đao rồi!

- Sao… Sao lại thế này, Đại Tống ta luôn luôn đối với Liêu Quốc đều là cung kính có tăng không giảm, làm sao có thể khinh người quá đáng?

Tào Dật vẫn còn chút không dám tin tưởng nói, nhưng y cũng biết Trực Lỗ Cổ mặc dù là người Liêu, nhưng cái tính ghét trời thương dân, ghét nhất là chiến tranh, nhưng hiện tại tính thành cái dạng này, thoạt nhìn cũng không giống là nói dối.

Trực Lỗ Cổ cũng biết Tào Dật mặc dù là Quốc Cữu Đại Tống, nhưng từ trước đến nay không để ý chuyện trong triều, vừa rồi y cũng chỉ là nghĩ đến chuyện kia không kìm nổi nổi giận, sau khi tỉnh táo trở lại, liền thở dài một hơi nói:

- Tào lão đệ chớ trách, vừa rồi là ta quá kích động, tuy nhiên nói đến chuyện này cũng là Đại Tống các ngươi quá đáng.

Trực Lỗ Cổ nói tới đây, lại thở dài mới mở miệng nói:

- Mấy tháng trước ta kết thúc dạo chơi trở lại Liêu Quốc, vừa vặn gặp được Trương Nhân Tiên con trai của Bắc Viện Tể tướng Trương Hiếu bị trọng bệnh, vô số danh y đều bó tay hết cách, vì thế ta liền đi khám một chút, kết quả phát hiện gã không ngờ bị bệnh biết giảo, dân gian hay gọi chính là bệnh chó điên.

Tào Dật nghe đến đó, nghi hoặc trên mặt càng nặng, ngay sau đó vô cùng không hiểu nói:

- Trương Hiếu kiệt xuất, người này ta cũng có nghe nói, nhưng con y bị bệnh chó điên liên quan gì đến chuyện Đại Tống ta?

- Hừ, làm sao mà không liên quan đến chuyện Đại Tống các ngươi, ngươi và ta cũng đều biết, bệnh chó điên phát bệnh thời gian từ tháng đầu đến giữa tháng ba, mà Trương Nhân Tiên trước khi phát bệnh, gã vừa đúng lúc đi sứ qua Đại Tống, tính toán thời gian, gã chính là nhiễm bệnh chó điên ở Đại Tống đấy!

Trực Lỗ Cổ lại thở phì phì nói, y sở dĩ tức giận như vậy, cũng không phải vì Đại Tống đánh lén Trương Nhân Tiên, thậm chí Đại Tống trực tiếp giết Trương Nhân Tiên y cũng không quản, nhưng hiện tại Đại Tống dùng bệnh chó điên không có thuốc nào chữa giống như thủ đoạn đánh lén, loại thủ đoạn này thật sự rất ti tiện, còn không biết có bao nhiêu người vì như vậy mà sẽ gặp họa, chuyện này đối với một thầy thuốc mà nói, tuyệt đối là một chuyện không thể nào chấp nhận được.

- Nhưng cho dù là Trương Nhân Tiên bị nhiễm bệnh chó điên ở trong cảnh nội Đại Tống, vậy cũng không thể nói là Đại Tống chúng ta đánh lén gã à, dù sao cách lây bệnh chó điên này có rất nhiều loại, có lẽ gã trong lúc vô tình bị con gì đó cắn, cho nên mới bị dính bệnh này.

Tào Dật vẫn như cũ vẫn không tin Đại Tống sẽ đánh lén sứ giả Liêu Quốc, dù sao Đại Tống vẫn lo lắng Liêu Quốc xuôi nam, bình thường đối với Liêu Quốc cũng có chút nhường nhịn, làm sao có thể dùng cách xử lý tàn nhẫn này đánh lén sứ giả Liêu Quốc?

- Ta đương nhiên có chứng cớ, đầu tiên trước lúc Trương Nhân Tiên bị bệnh chó điên hết sức kỳ quái, ta đã tra xét toàn thân của gã, căn bản không có phát hiện bất cứ vết bị cắn thương hay cào thương, theo những người khác trong sứ đoàn nói, bọn họ trên đường đi đều ở trong Tổng quốc trạm nghỉ chân, căn bản cũng không có ra ngoài săn thú, mặt khác một điểm quan trọng nhất… hừ…

Khi nói xong lời cuối cùng, Trực Lỗ Cổ bỗng nhiên trở nên có chút do dự, dường như là hơi ngượng ngùng nói. Mà Tào Dật lúc này còn truy vấn:

- Trực Lỗ Cổ lão ca, một điểm khác quan trọng nhất là gì?

- Ôi, chuyện này tuy rằng cơ mật, nhưng phỏng chừng ngươi trở lại Đại Tống sẽ biết.

Trực Lỗ Cổ lúc này dậm một chân, có chút tức giận nói:

- Cái tên Trương Nhân Tiên bị đánh lén cũng không phải tốt đẹp gì, theo tin tức ta nghe được, trước lúc Trương Nhân Tiên đi sứ Đại Tống, cũng không biết vì sao, mà lại phái người thiêu hủy một góc trong hoàng cung Đại Tống, kết quả sau khi đợi gã trở về Liêu Quốc, liền bỗng nhiên phát bệnh, cho nên ta tuyệt đối có lý do tin tưởng, nhất định là Đại Tống các ngươi đã âm thầm hạ thủ!

Nghe đến đó, Tào Dật rốt cuộc cũng hiểu được cả quá trình sự kiện, nhưng lúc này y cũng có chút tức giận nói:

- Trực Lỗ Cổ lão ca, chuyện này là ngươi không đúng, rõ ràng là cái tên Trương Nhân Tiên thiêu hủy hoàng cung Đại Tống chúng ta trước, cho dù là Đại Tống chúng ta âm thầm trả thù, đó cũng là quả báo của gã, ngươi đâu có thể trách tội Đại Tống chúng ta chứ?

- Ta không phải trách Đại Tống các ngươi trả thù Trương Nhân Tiên, mà là Đại Tống các ngươi không nên dùng loại biện pháp bệnh chó điên này trả thù người khác, phải biết rằng sau khi nhiễm lên bệnh chó điên, đại bộ phận người bắt đầu đều không có biểu hiện gì lạ thường, cho đến một tháng sau mới có thể phát bệnh, hơn nữa một khi phát bệnh liền vô thuốc cứu chữa, cho dù là hai người ta và ngươi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ tính mạng đối phương, lại sẽ lưu lại di chứng nghiêm trọng, nếu loại cách này truyền bá ra ngoài, đến lúc đó không biết sẽ còn bao nhiêu người chết bởi loại thủ đoạn ám sát hạ lưu này?

Trực Lỗ Cổ vẻ mặt vô cùng đau đớn nói.

Y thuật là dùng để cứu người chứ không phải dùng để giết người, lúc trước Trực Lỗ Cổ sở dĩ giấu diếm bệnh tình thực của Trương Nhân Tiên, đầu tiên là lo lắng Tống Liêu hai nước bởi vậy mà khai chiến, thứ hai cũng là lo lắng nếu đem loại cách dùng bệnh chó điên này truyền bá ra ngoài, đối với Trực Lỗ Cổ ghét trời thương dân này mà nói, hai hậu quả nghiêm trọng này không phải là điều y muốn thấy.

Tào Dật nghe đến đó cũng là sắc mặt trầm xuống, đồng thời cũng hiểu nguyên nhân Trực Lỗ Cổ tìm đến mình, sau một lúc y trầm tư, rốt cục ngẩng đầu liền mở miệng nói:

- Được, ta cùng huynh đi kinh thành một chuyến, bất kể như thế nào cũng không thể lại để Đại Tống dùng loại cách này giết người!
Bình Luận (0)
Comment