Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 184

Bởi vì trên đường phố thật sự quá náo nhiệt rồi, cho nên xe ngựa của Triệu Nhan cũng đi không nhanh, khi trở lại Vương phủ, cũng đã gần canh hai rồi, tuy nhiên so sánh với nơi khác, trước cửa phủ của Triệu Nhan càng thêm náo nhiệt, một đám người hầu trẻ tuổi không ngừng châm ngòi pháo bông trong phủ mới mua, dẫn đến xung quanh không ít người xem, thậm chí tôi tớ trong phủ cũng đều tập trung ra trước cửa, đặc biệt là những thị nữ trẻ tuổi kia, nhìn thấy pháo bông lại hết sức hưng phấn rồi, kết quả dẫn tới những điểm pháo bông này càng thêm phấn khích.

Đối với hành động của tôi tớ quý phủ này, Triệu Nhan và Tào Dĩnh chẳng những không có ngăn lại, ngược lại còn mỉm cười nhìn một hồi, dù sao hôm nay cũng là giao thừa rồi, bọn hạ nhân quý phủ cũng cần thư giãn một chút, không thấy là lão Phúc quản gia cũng đang lăn lộn trong đám người náo nhiệt ấy ư, từ đó có thể biết hành động của bọn người hầu này đều là được hắn ngầm đồng ý qua rồi.

Không làm kinh động bọn lão Phúc, Triệu Nhan và Tào Dĩnh trở lại nội trạch, khi bọn họ đi vào chính sảnh gian phòng của Triệu Nhan, vừa đúng lúc nhìn thấy Tiết Ninh Nhi và Mịch Tuyết đang bố trí phòng, chỉ thấy trong chính sảnh gian phòng này đều là giăng đèn kết hoa, thậm chí ngay cả trên cửa sổ cũng đều bị dán lên giấy cắt hoa chúc mừng, xem ra bản lĩnh các nàng cũng thật lớn.

Mịch Tuyết là bị Tào Dĩnh cố ý giữ lại bố trí gian phòng, về phần Tiết Ninh Nhi, thì do Triệu Nhan mời lại cùng bọn họ mừng lễ năm mới, đối với chuyện này Tiết Ninh Nhi cũng hết sức cao hứng, lại nói tiếp từ sau khi nàng vào thanh lâu, mấy năm trước mỗi ngày đều là đang luyện tập cầm kỳ thư họa, mấy năm này sau khi nổi danh, mỗi ngày lại phải gặp một đám khách nhân, có khi còn phải đánh đàn hát khúc, tuy rằng thoạt nhìn giống như rất nhẹ nhàng, nhưng vất vả trong đó cũng chỉ có mình biết, lễ mừng năm mới hàng năm có khi lại không được sống yên ổn, bởi vì có một số khách nhân ngay cả lễ mừng năm mới cũng không về nhà, ngược lại sẽ ở trong thanh lâu ngây ngốc cả đêm, Tiết Ninh Nhi thường thường cũng sẽ bị mẫu thân yêu cầu đi ra gặp khách, căn bản không có thời gian mừng lễ năm mới.

Nghĩ đến những năm tháng chua xót này, Tiết Ninh Nhi cũng cảm giác cái mũi ê ẩm, nhưng nghĩ đến mình có thể được Triệu Nhan mời ở lại mừng năm mới, điều này làm cho nàng lại vui vẻ trở lại, mặc kệ ngày mai thế nào, hôm nay mình nhất định phải đón năm mới một cách sung sướng.

- Ồ, sao chỉ Quận vương cùng Vương phi trở về, hai vị công chúa không trở về sao?

Đúng lúc này, Tiết Ninh Nhi rốt cục nhìn thấy Triệu Nhan và Tào Dĩnh từ bên ngoài vào, liền có chút nghi hoặc mở miệng hỏi.

- Nhị tỷ và Tam tỷ vốn là muốn trở về, nhưng cuối cùng lại bị Thái Hậu gọi đi, phỏng chừng hôm nay không về được.

Triệu Nhan lúc này cũng có chút bất đắc dĩ nói, vốn hắn cũng muốn cùng hai tỷ tỷ đón năm mới tưng bừng náo nhiệt. Nhưng không nghĩ tới lại bị Tào Thái Hậu làm rối loạn. Tuy nhiên điều này cũng không kỳ lạ, dù sao Tào Thái hậu bình thường sủng ái nhất Thọ Khang công chúa, hơn nữa bà lại không có con cái, cho nên ở cái thời điểm đón năm mới này, tự nhiên sẽ khiến Thọ Khang công chúa không chối từ, hơn nữa gọi Thọ Khang công chúa, tự nhiên cũng không thể thiếu Bảo An công chúa.

Nghe được Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa đều không thể trở về, Tiết Ninh Nhi cũng không ngăn được có chút do dự, vốn nàng nghĩ đến hôm nay sẽ có rất nhiều người, nhưng hiện tại chỉ còn lại có hai vợ chồng Triệu Nhan và Tào Dĩnh, cuối cùng cũng chỉ có một mình mình là người khách nhân, nếu như vậy, nàng liền có vẻ có chút dư thừa, dù sao hai vợ chồng nhà người ta cùng nhau gác đêm mừng năm mới vốn là chuyện tốt, mình là người ngoài nếu dựa vào đây không đi, thì có vẻ có chút rất không biết điều rồi.

Triệu Nhan là một người tính tình rất tùy tiện, cũng không có chú ý tới vẻ mặt thay đổi trên mặt của Tiết Ninh Nhi, ngược lại Tào Dĩnh liếc qua thấy Tiết Ninh Nhi băn khoăn, liền mở miệng cười nói:

- Nhị tỷ và Tam tỷ tuy rằng không trở về, nhưng chúng ta cũng phải đón năm mới một cách vô cùng náo nhiệt mới được, ta cùng phu quân hơn nữa có Tiết nương tử, người thật có chút thiếu, như vậy đi, Mịch Tuyết và Tiểu Đậu Nha các ngươi cũng đến ngồi đi, chúng ta cùng nhau vui vẻ, dù sao hai người các nàng sớm hay muộn đều là người của Quận vương!

Tiết Ninh Nhi nghe thấy Tào Dĩnh để Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết cũng đến ngồi cùng, trong lòng cũng không kìm nổi vui vẻ, mà khi nghe tới câu cuối cùng, càng làm cho trong nội tâm nàng hoảng hốt, Tào Dĩnh là thê tử của Triệu Nhan, Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết ngày sau cũng nhất định là thị thiếp của Triệu Nhan, hiện tại mình cùng các nàng ngồi một chỗ, như vậy có phải là có ý gì hay không…

Khi nghĩ đến sau cùng, Tiết Ninh Nhi cũng không kìm được cảm thấy trên mặt nóng lên, nàng hiện tại mới chợt phát hiện, trong khoảng thời gian này ở chung, mình vậy mà đối với cái ý nghĩ này cũng không bài xích, thậm chí mơ hồ còn có chút chờ mong, nếu có thể ở bên cạnh người nam tử như Triệu Nhan, dường như cũng là một lựa chọn tốt. Chỉ là Tiết Ninh Nhi đang nghĩ tâm sự cũng không có phát hiện, nét mặt của nàng đã hoàn toàn bị Tào Dĩnh nhìn thấu trong mắt.

- Ai da!!! Nàng nhéo gì ta vậy?

Đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút Triệu Nhan bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình đau nhói, chính là Tào Dĩnh bên cạnh hắn nhéo hắn một cái, tuy rằng không phải đau, nhưng làm cho người ta cảm thấy không hiểu ra sao cả.

- Không sao, ta nhéo nhầm người!

Tào Dĩnh thở phì phì nói nhỏ, tuy rằng nàng tận lực che dấu, nhưng không lấn át được giọng nói vẻ chua xót như cũ này. Kỳ thật chuyện này căn bản cũng không trách được Triệu Nhan, chỉ là nữ nhân này ăn phải dấm chua, lại căn bản không thèm nói lý gì hết.

Tiết Ninh Nhi và Mịch Tuyết đều vẫn chưa ăn cơm, Triệu Nhan và Tào Dĩnh tuy rằng vừa mới tham gia tiệc đoàn viên trong cung, cái loại yến hội này chủ yếu là nói chuyện mà không ăn uống mấy, hai người căn bản vẫn chưa ăn được gì, đặc biệt Triệu Nhan lại giữa chừng rời khỏi, cho nên hiện tại cũng cảm thấy có chút đói bụng, vì thế liền sai người bưng cơm tất niên lên, cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện.

Triệu Nhan là một người tính tình hiền hòa, hơn nữa lại hết sức bác học hay nói, Mịch Tuyết và Tiểu Đậu Nha tính tình cũng vô cùng hoạt bát, Tiết Ninh Nhi vừa mới bắt đầu còn có chút giữ ý, nhưng qua theo thời gian, dần dần cũng gia nhập vào, chỉ có Tào Dĩnh vừa rồi đang ghen nên trì hoãn lại, tuy rằng thường thường cũng tán gẫu hơn mấy câu, nhưng thời gian phần nhiều vẫn đang suy nghĩ tâm sự gì, có khi vẫn ngẩng đầu nhìn Tiết Ninh Nhi và Mịch Tuyết, Tiểu Đậu Nha các nàng, cũng không biết đang nghĩ những gì nữa?

Cùng nhau ăn cơm tất niên mãi đến nửa đêm, sau đó bọn Triệu Nhan lại bắt đầu hưng trí bừng lên muốn chơi mạt chược, thứ này cũng là đoạn thời gian trước Triệu Nhan vừa mới làm ra, sau khi Tào Dĩnh các nàng học được, gần như là yêu thích không buông tay, trước kia khi cùng Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa, các nàng gần như là mỗi đêm đều chơi, đặc biệt là Bảo An công chúa, đừng nhìn thân thể nàng không tốt, nhưng chơi mạt chược tốt nhất, các nàng Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa tiền đều nhanh chóng thua sạch rồi, có khi còn phải đi mượn của Triệu Nhan.

Đáng tiếc hôm nay các nàng Bảo An công chúa không ở đây, tuy nhiên may mắn còn có Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết, vừa vặn vừa đủ bốn người nữ nhân, Triệu Nhan mặc dù biết chơi, nhưng đối với mạt chược cũng không sao mà mê được, hơn nữa Tiểu Đậu Nha thật sự rất ngốc, cho nên hắn an vị ở phía sau Tiểu Đậu Nha giúp đỡ nàng xem bài, tránh cho nàng hồ bài cũng không biết.

Gác đêm thật sự là một chuyện rất nhàm chán, đời sau vẫn tốt, có rất nhiều trò giải trí cho hết thời gian, ví như xem TV, nghịch máy vi tính, chơi di động, nhưng thời kỳ Đại Tống này cũng chỉ có chút này thôi, Triệu Nhan bọn họ chỉ có thể dùng mạt chược chơi cho hết thời gian, thật ra đời sau cũng giống như vậy, rất nhiều người sau khi ăn xong cơm tất niên, vẫn chơi mạt chược đến lúc trời sáng, sau đó lại kéo cái thân mệt mỏi đi chúc Tết, sau khi trở về lại ngã đầu đi nằm ngủ, ngày đầu tiên năm mới cứ ngủ như vậy mà trôi qua.

Vừa mới lúc bắt đầu, Tào Dĩnh các nàng còn hào hứng đùa chơi hừng hực, tuy nhiên theo thời gian trôi qua, cả đám bốn thiếu nữ đều cảm giác có chút mệt nhọc, đặc biệt Tào Dĩnh đi theo Triệu Nhan chạy ở bên ngoài từ trưa, lúc này càng cảm giác vừa buồn ngủ vừa mệt, ra bài cũng luôn xuất hiện sai lầm, để cho nhà dưới Mịch Tuyết ăn không ít bài, kết quả để Mịch Tuyết nhân cơ hội thắng nhỏ vài lần.

Tiết Ninh Nhi ngồi ở đối diện nhìn thấy Tào Dĩnh bộ dạng không ăn thua gì, liền cười đề nghị:

- Chỉ đánh bài cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng để ta gảy một bản nhạc trợ hứng cho mọi người xem như thế nào?

Nghe thấy Tiết Ninh Nhi muốn đánh đàn, Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết cũng là cao giọng trầm trồ khen ngợi, Tào Dĩnh cũng biết Tiết Ninh Nhi đây là đang suy nghĩ vì mình, liền cũng cười gật đầu đồng ý, tuy nhiên cũng đúng lúc này, Triệu Nhan chợt mở miệng nói:

- Tiết hành thủ khoan đã, lúc nãy ngươi và Mịch Tuyết bố trí phòng, khẳng định cũng đã mệt chết đi rồi, cho nên không bằng để cho ta tới đàn một bản, để mọi người nghe một chút nhạc khí của bổn vương xem trình độ như thế nào?

- Phu quân? Không ngờ chàng biết đánh đàn đấy?

Triệu Nhan vừa dứt lời, vốn tinh thần có chút không tốt lắm Tào Dĩnh lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi liền hỏi, cảm giác buồn ngủ vừa nãy tức thì bị nàng ném lên đến chín tầng mây.

- Ha ha, ta không biết đánh đàn, nhưng sẽ đánh một loại nhạc khí khác!

Triệu Nhan lúc này vẻ mặt thần bí, nhưng sau đó xoay người đi vào gian phòng của mình, lấy cái đàn ghi-ta kia mang ra, Tiết Ninh Nhi nhìn thấy loại này liền tự mình lấy tay điều chỉnh qua đàn ghi-ta, cũng không kìm được lộ ra một loại thần sắc mong đợi, trước đó nàng đã muốn nghe Triệu Nhan đánh loại nhạc khí mới này một chút, nhưng Triệu Nhan lại muốn chờ tới lễ mừng năm mới mới bằng lòng đánh đàn, điều này cũng làm cho nàng có lý do ở lại, hiện tại rốt cục cũng có thể thưởng thức một chút loại nhạc khí này rồi.

Chỉ thấy Triệu Nhan để Đậu Nha đem một cái ghế cao, sau đó ngồi ở trước mặt Tào Dĩnh các nàng, điều chỉnh một chút đàn ghi-ta trong tay, lúc này mới mở miệng cười nói:

- Được rồi, bây giờ ta sẽ hát tặng một ca khúc cho mọi người!

Tào Dĩnh nhìn thấy cái chuôi của nhạc khí trong tay Triệu Nhan với đàn tỳ bà có chút giống nhau, trong lúc nhất thời cũng lộ ra thần sắc tò mò. Chỉ thấy Triệu Nhan hắng giọng một cái, ngón tay đặt ở trên dây đàn lấy một chút cảm tình, lúc này mới nhẹ nhàng gảy đàn lên, đồng thời nương theo tiết tấu leng keng thanh thoát, Triệu Nhan vẻ mặt thâm tình nhìn Tào Dĩnh hát:

- Khó có thể quên lần đầu gặp nàng, một đôi mắt mê người, thân ảnh của nàng tản ra không đi, nắm lấy hai tay của nàng cảm giác rất dịu dàng, thật sự có chút nghẹt thở, sự hồn nhiên của nàng, ta muốn quý trọng, nhìn thấy nàng chịu ủy khuất ta rất thương tâm…

Bài “Tình phi đắc dĩ” này là một trong những ca khúc thịnh hành nhất khi Triệu Nhan lên cấp ba, lúc ấy Triệu Nhan cũng giống như bao nhiêu nam tử khác, trong lòng có cô gái mình thích, bài này thanh âm của hắn hát ra tình ca có thể nói thâm tình vô cùng, cho nên Triệu Nhan cũng thích nhất, sau khi học được đàn ghi-ta, hắn mới tập luyện bài này.

Đáng tiếc năm đó tình cảm sớm đã như gió bay đi, chỉ còn lại có bài khúc này lưu lại trong lòng Triệu Nhan, lúc này càng là vì Tào Dĩnh mà hát ra, chỉ có điều không biết loại bài hát này đời sau phổ biến, Tào Dĩnh các nàng liệu có thể thưởng thức?
Bình Luận (0)
Comment