Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 42

- Ai nói ta trốn vương phi? Chỉ là ta ở nhà có chút buồn chán, vì vậy đi ra ngoài giải sầu một chút mà thôi!

Triệu Nhan mang một vẻ mặt sĩ diện cố gắng chống đỡ nói:

- Hôm nay ta còn chưa đi đủ đâu, chúng ta đi Thượng Thủy trang một chút, lại nói những tá điền kia cũng là một nửa người của vương phủ, đến hiện tại ta vẫn còn chưa đi thăm bọn họ một chút.

Triệu Nhan nói xong, cất bước liền rời khỏi nơi này của lão Tô Mã, lão Phúc nhìn bóng lưng của Triệu Nhan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dưới ánh mắt nghi hoặc của lão Tô Mã cũng vội đi theo. Vốn là chuyện rất bình thường, như thế nào quận vương lại không muốn chứ?

Biệt viện của Triệu Nhan và Thượng Thủy trang chỉ cách một con sông, con sông này tên là sông Thanh Thủy, phía tây sông là biệt viện của Triệu Nhan, phía đông sông chính là Thượng Thủy trang, trên sông có một cây cầu đá, bình thường quận vương phủ đi Thượng Thủy trang bằng cây cầu này, nhưng tá điền trong trang nếu không được quận vương phủ cho phép, sẽ rất ít người qua con sông này đi sang phía tây sông.

Trước đây Triệu Nhan từng hai lần đi qua Thượng Thủy trang, lần đầu tiên là khi đến biệt viện, đoàn xe đi qua đường phố trong Thượng Thủy trang, lần thứ hai là nghe thấy nạn dân và thôn dân giằng co, vì thế hắn chạy đến giải hòa, tuy nhiên hai lần này Triệu Nhan đều vội vàng mà đi, ấn tượng đối với Thượng Thủy trang cũng không quá sâu, chỉ nhớ rõ hai bên đường mọc đầy cỏ tranh để lợp mái nhà, cùng với hài tử cởi truồng chơi đùa đầy đường, nguyên một đám người đầy bùn bẩn thỉu như con khỉ.

Lần này là lần thứ ba Triệu Nhan đi vào Thượng Thủy trang, cũng là lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá tất cả tá điền trong thôn trang của vương phủ mình, chỉ thấy thôn trang này diện tích cũng không lớn, đường phố phía đông tây thông suốt toàn bộ cả thôn trang, người dân trong thôn đều sống ở hai bên con đường này, Triệu Nhan nhìn đại khái một chút, toàn bộ thôn trang tuyệt đối không vượt quá hai trăm hộ gia đình.

- Lão Phúc, Thượng Thủy trang tổng cộng có bao nhiêu người?

Triệu Nhan thuận miệng hỏi, bây giờ sắp đến giờ ăn cơm trưa, trên đường phố cũng không có nhiều người, trong thôn có một ông cụ đang ngồi ở phía tây phơi nắng, một đám tiểu hài tử không biết mệt mỏi đang đùa giỡn, về phần thanh niên cường tráng trong thôn thì không thấy một ai.

- Khởi bẩm quận vương, toàn bộ thôn trang có một trăm tám mươi mốt hộ, nam nữ già trẻ tổng cộng vào thì có chín trăm mười ba người, tuy nhiên đoạn thời gian trước gặp phải mưa lớn khiến ngôi nhà của một hộ gia đình bị sụp, một nhà năm người bị chết ba người, chỉ còn lại một lão bà và một tiểu tử choai choai, vì vậy bây giờ trong trang hẳn là có chín trăm mười người.

Lão Phúc khom người đáp lại, đối với tình huống của Thượng Thủy trang, y cũng chú ý từng thời khắc.

Nghe thấy Thượng Thủy trang cũng có người chết vì lũ lụt, Triệu Nhan không khỏi thở dài, địa thế của Thượng Thủy trang này tương đối cao, hậu quả do lũ lụt cũng không tính là nghiêm trọng, nhưng cho dù là như vậy vẫn bị chết ba người, từ đó có thể biết được thành Khai Phong và những châu phủ khác gặp phải thiên tai, trong lũ lụt chết đi bao nhiêu người, cho dù hắn đã cung cấp phương pháp chống dịch bệnh cứu được rất nhiều người, nhưng những người trực tiếp chết bởi lũ lụt, Triệu Nhan cũng đành bất lực.

Lần này Triệu Nhan đến Thượng Thủy trang cũng không che giấu tung tích, bên người ngoại trừ lão Phúc là quản gia vương phủ ra, xung quanh còn có mấy hộ vệ của vương phủ, hơn nữa ngày đó khi Triệu Nhan xử lý nạn dân, không ít thôn dân của Thượng Thủy trang cũng gặp hắn, vì vậy khi hắn vừa mới đến Thượng Thủy trang, ngay lập tức bị thôn dân nhận ra, kết quả vốn lão già phơi nắng ở cửa thôn trong nháy mắt liền biến mất, mấy tiểu tử thối đang chơi đùa trong sân cũng bị một cánh tay ở cửa đưa ra túm trở về nhà, khiến cho khi Triệu Nhan muốn tìm một thôn dân hiểu biết một chút tình hình, lại phát hiện ra toàn bộ trên đường cái cũng chỉ còn lại có hắn và đám người lão Phúc.

- Quận vương chớ trách, nhóm tá điền còn chưa nhìn quen, lại lo lắng trong lời nói va chạm đến ngài, vì vậy tất cả đều trốn vào trong nhà rồi.

Lão Phúc nhìn đường phố trống rỗng, có chút xấu hổ giải thích với Triệu Nhan.

Triệu Nhan cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, ở đời sau khi hắn đến thôn dạy học, có dịp gặp được một huyện trưởng xuống thôn làng thị sát, kết quả dân chúng trong thôn cũng giống như bây giờ trốn hết vào nhà, gần như chính là tình trạng giống mình trước mắt này, xem ra tuy rằng cách nhau một nghìn năm, truyền thống sợ quan của dân chúng trung nguyên vẫn không có thay đổi là mấy, cũng không biết đây là nỗi bi ai của dân chúng hay của người cầm quyền đây?

Tuy nhiên dựa theo kết quả khi quan viên xuống nông thôn xem xét, đứng bên cạnh Triệu Nhan hẳn là nên có một người đứng đầu thôn ra giúp đỡ giới thiệu mới đúng, kết quả Triệu Nhan vừa nghĩ đến đây, liền nhìn thấy người đứng đầu thôn trang Vương Thất từ đường bên kia thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy Triệu Nhan lập tức hành lễ nói:

- Tiểu nhân… tiểu nhân Vương Thất bái kiến quận vương.

- Không cần đa lễ, bổn vương chỉ là muốn biết một chút tình huống của Thượng Thủy trang, vừa vặn thiếu một người dẫn đường, Vương Thất ngươi liền tạm thời chịu ủy khuất một chút vậy!

Triệu Nhan thấy phỏng chừng các thôn dân khác cũng không dám đi ra đây, chỉ có thể để người đứng đầu trang Vương Thất này giúp mình hiểu rõ được trang, chỉ có điều không biết Vương Thất này có đệ đệ hay không, nếu có, Triệu Nhan chỉ có thể mặc niệm cho đối phương mà thôi.

- Vì quận vương cống hiến sức lực, là vinh hạnh của tiểu nhân!

Vương Thất cúi đầu khom lưng lấy lòng nói, trên mặt bóng nhoáng mang theo một nụ cười lóe lên, hai tròng mắt sáng ngời như nở hoa.

Đầu tiên Vương Thất giới thiệu tình huống của Thượng Thủy trang một chút, chủ yếu chính là các hộ gia đình và số người, những điều này vừa rồi lão Phúc đã nói qua, sau đó Vương Thất lại dẫn Triệu Nhan đi đến bờ sông Thanh Thủy, chỉ vào ruộng đồng bên cạnh bờ sông nói:

- Mời quận vương xem, ruộng đồng bên cạnh bờ sông tuy không nhiều lắm, nhưng lại là phì nhiêu nhất, hơn nữa nước lại thuận tiện tưới vào, vì vậy tá điền trong trang đều dùng để trồng rau, sau khi thu hoạch được liền đem đi bán, lời lãi tính ra có thể so sánh hơn cả lương thực.

Nghe đến đó Triệu Nhan quan sát đồng ruộng bên bờ sông, quả nhiên phát hiện trên đồng ruộng vẫn còn sót lại chút rau quả, tuy nhiên càng nhiều hơn nữa là phù sa khi trước nước sông dâng lên bồi đắp, Triệu Nhan lập tức chỉ vào những ruộng đất trồng rau này nói:

- Vương Thất, năm nay nước dâng lên làm ngập đất trồng rau, nhưng ta thấy hiện tại đất trồng rau này cũng không được chăm sóc, chẳng lẽ sáu tháng cuối năm các ngươi không có ý định trồng rau nữa sao?

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, Vương Thất lập tức khom người giải thích:

- Có chuyện quận vương không biết, vốn qua giữa năm là các loại rau củ có thể đưa ra chợ rồi, nhưng lũ lụt này vừa đến một lần đều ngập hết phần lớn rau củ, rau củ căn bản đều mục nát hết, cuối cùng nước sông dâng lên khắp nơi, chỉ còn lại đầy đất và lá cây vụn, sáu tháng cuối năm trong thôn trang đều tính là trồng cải củ, có thể cất vào hầm để mùa đông lấy ra bán, đến lúc đó giá cả sẽ cao hơn một chút, chỉ có điều hiện tại nước sông vừa mới lui, ruộng đồng vẫn còn rất dính, cần phơi nắng vài ngày mới có thể trồng tiếp!

Triệu Nhan nghe đến đó gật gật đầu, ở kiếp trước hắn nếm qua không ít đồ ăn, nhưng đối với trồng rau vẫn là dốt đặc cán mai, nhiều lắm là khi dạy học ở trường có được ăn qua đồ ăn của bác Lưu bảo vệ trường học, cũng nếm qua dưa chuột và cà chua của bác Lưu, nhưng tiếc rằng còn chưa hỏi qua chủng loại là như thế nào.

Tiếp theo Vương Thất lại tỉ mỉ kể lại một chút về đất trồng rau và các ruộng đồng khác, cái này cũng khiến cho Triệu Nhan dần dần hiểu rõ tình hình vừa qua của Thượng Thủy trang, tuy nói rằng phương viên hơn mười dặm này đều là của quận vương phủ hắn đấy, nhưng kỳ thật phần lớn đều là vùng núi và đất bị nhiễm phèn, đất có thể trồng trọt cũng không nhiều, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong phạm vi hơn mười dặm cũng chỉ có một Thượng Thủy trang. Sở dĩ lúc trước lão Phúc có thể dùng số tiền không lớn lắm mua nơi này, nguyên nhân cũng chính là bởi vì đất cằn cỗi.

Thượng Thủy trang có hơn chín trăm miệng ăn, tất cả đều dựa vào thuê mảnh đất cằn cỗi của quận vương phủ này sống qua ngày, hơn nữa theo Vương Thất giới thiệu, đất trồng rau ở bờ sông tuy rằng diện tích không lớn, mỗi hộ chỉ có một hai mẫu đất trồng rau, nhưng những rau củ này cũng là thu nhập chủ yếu của các hộ gia đình, còn các ruộng đồng khác bên trong cũng chỉ thu hoạch được chút ít, vẻn vẹn chỉ có thể dùng làm đồ ăn trong mấy tháng thôi.

Triệu Nhan một bên nghe Vương Thất giới thiệu một bên đi dọc theo bờ sông, ngay tại lúc hắn đi đến một mảnh đất tương đối rộng bên bờ sông, bỗng nhiên mặt nước yên lặng bị một đứa trẻ con phá vỡ, kết quả khiến cho một đám hộ vệ phía sau Triệu Nhan bị dọa sợ, nguyên một đám rút đao ra đề phòng, kết quả chỉ thấy một đứa trẻ choai choai từ trong lòng sông ngoi lên, trong ngực ôm một con cá chuối thật to, chừng bằng bắp chân người, cái đuôi to khỏe không ngừng đập trên mặt nước, nhưng dù nó giãy dụa thế nào cũng không thể giãy ra khỏi cánh tay của thiếu niên.

- Nhị Đản, ngươi con mẹ nó muốn chết hả, thiếu chút nữa làm quận vương kinh hoảng có biết không!

Nhìn đứa trẻ choai choai trong sông, Vương Thất lập tức nhảy ra mắng, bất quá tuy rằng y mắng rất dữ dội, nhưng kỳ thật cũng là lòng tốt, sợ rằng Triệu Nhan tức giận trách tội lên thiếu niên Nhị Đản này, vì vậy mới nhảy ra mắng đối phương trước.

- Thất… Thất thúc, ta không phải cố ý!

Thiếu niên lúc này nhìn đến Triệu Nhan bên bờ sông, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, y tất nhiên cũng nhận ra vị quận vương điện hạ này, chỉ có điều không nghĩ tới lại gặp được ở nơi này, càng không nghĩ tới sẽ làm đối phương hoảng sợ, vì vậy điều này khiến y nhất thời không biết phải làm sao, chỉ ôm con cá đứng sững sờ trong nước.

Không đợi Triệu Nhan mở miệng, chỉ thấy Vương Thất nghiêng đầu sang chỗ khác cười với hắn nói:

- Quận vương ngài chớ có trách, tiểu tử ở nông thôn đã quen lỗ mãng, không cẩn thận mới va chạm đến quận vương, tuy nhiên lại nói tiếp Nhị Đản này cũng là mệnh khổ, mưa lớn mấy ngày hôm trước khiến nhà của bọn họ sụp đổ, bố mẹ và đại ca mới trưởng thành đều bị chết cả rồi, chỉ còn lại y và một bà nội mắt bị mù, hơn nữa bà nội y lại sinh bệnh, vì vậy mỗi ngày Nhị Đản đều đến bắt cá trong sông lấy tiền mua thuốc.

Triệu Nhan vốn không có ý định trách tội, sau khi nghe thấy lời Vương Thất nói lại càng có chút đồng tình nói:

- Vừa rồi ta đã nghe lão Phúc nói thôn trang chết mất ba người, không nghĩ lại chính là người nhà thiếu niên này, lại nói tiếp quả thật đúng là đáng thương, ngươi gọi y lên đây đi, bổn vương không để chuyện nhỏ như vậy vào mắt!

Nghe thấy lời Triệu Nhan nói, lúc này Vương Thất mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức ngoắc ngoắc bảo Nhị Đản lên bờ, đối phương ngược lại lại rất nghe lời, giẫm trên nước đi vào bờ sông, sau đó đi đến trước mặt Triệu Nhan, tuy nhiên con cá vẫn bị y ôm thật chặt trong lòng, lắc đầu quẫy đuôi thoạt nhìn có chút buồn cười.

Triệu Nhan đánh giá thiếu niên này một chút, phát hiện đối phương là một tiểu tử nông dân bình thường, lớn lên vừa đen vừa gầy, vóc dáng cũng không cao, trên mặt cũng bởi vì sợ mà có chút lo lắng, không biết nên làm cái gì, lại càng không dám ngẩng đầu lên nhìn Triệu Nhan.

Triệu Nhan cũng biết để Nhị Đản này đứng trước mặt mình khiến y thật dày vò, vì vậy trực tiếp cười ha hả mở miệng nói:

- Nhị Đản, bổn vương gọi ngươi lên, là muốn mua cá này của ngươi, ngươi định bán bao nhiêu tiền?

- Ách?

Rõ ràng Nhị Đản rất sửng sốt, sau đó theo bản năng mở miệng nói:

- Mười… mười văn, ta muốn bốc thuốc cho bà nội, tiểu nhị ở hiệu thuốc nói ít nhất là mười văn.

Nghe thấy Nhị Đản lỗ mãng đòi tiền với Triệu Nhan, Vương Thất bên cạnh hận không thể một cước đá đi, mảnh đất này tất cả đều thuộc về quận vương phủ đấy, vật trên đất đai trên danh nghĩa đều thuộc về sở hữu của quận vương, nào có đạo lý nào để quận vương bỏ tiền ra mua chính đồ vật của mình chứ?

Tuy nhiên Triệu Nhan cũng không nhỏ mọn như trong tưởng tượng của Vương Thất như vậy, chỉ thấy hắn cười cười nói với lão Phúc bên cạnh:

- Cho y hai mươi văn, mặt khác trong nhà lão Tô Mã nuôi gia súc cũng cần có vài người trợ giúp, ta thấy thiếu niên này tính cách không tệ, sắp xếp y đến đó làm việc đi.

Sau khi Triệu Nhan nói xong liền xoay người rời đi, lão Phúc cũng vội vàng đưa tiền cho Nhị Đản, sau đó phân phó vài câu với Vương Thất đang đứng bên cạnh, rồi cầm cá đuổi theo. Qua một hồi lâu, Vương Thất mới phản ứng lại, vỗ vỗ bả vai Nhị Đản:

- Tiểu tử, người ngốc có phúc của người ngốc, về sau ngươi chính là người của quận vương phủ, nói không chừng về sau Thất thúc còn phải nịnh bợ ngươi đó?

Trợ giúp một thiếu niên số khổ không nơi nương tựa đối với Triệu Nhan mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, hắn cũng không để ở trong lòng, chỉ là hiện tại hắn đang phiền não chuyện ngày đó Tào Dĩnh nói với hắn muốn vào thành, mình đã né tránh vài ngày, hôm nay phải cho đối phương một câu trả lời thuyết phục rồi.
Bình Luận (0)
Comment