- Cầu hòa? Ngươi không lầm chứ?
Ngô Khất Mãi nghe thấy lời của Gia Luật Nô Chương không khỏi hết sức kinh ngạc nói. Y không nghĩ rằng biện pháp thay đổi thế cục hai nước mà đối phương nói không ngờ lại là cầu hòa với Đại Tống, điều này quá xa dự liệu của y rồi.
- Điện hạ, đích thực hạ thần không có lầm, chúng ta trên phương diện chiến lực kém quá nhiều so với Đại Tống, liều mạng là vô cùng không sáng suốt, cho nên biện pháp duy nhất chính là cầu hòa, vừa khéo hiện tại ta suy đoán Triệu Nhan Lăng Vương Đại Tống thất thế, tiểu Hoàng đế cũng đã trưởng thành, nếu như chúng ta lúc này hạ thấp phong thái cầu hòa Đại Tống, rất có thể khiến Đại Tống buông bỏ ý coi chúng ta là địch, do đó giải trừ phong tỏa xung quanh, mà chỉ cần không có phong tỏa của Đại Tống, chúng ta mới có thể càng phát triển thực lực nhanh chóng mà không bị cô lập giống như bây giờ.
Khi Gia Luật Nô Chương nói xong những lời cuối cùng, cũng làm ra một bộ mặt vô cùng đau đớn, giống như cảm thấy hết sức lo lắng cho tình hình hiện nay của Kim quốc.
Nghe thấy những lời Gia Luật Nô Chương nói, Ngô Khất Mãi cũng lộ vẻ trầm tư. Nếu thật sự giống như phân tích của Gia Luật Nô Chương, nếu Triệu Nhan ở Đại Tống đã thất thế, như vậy cầu hòa Đại Tống thật ra là một biện pháp không tệ, dù sao trong vòng phong tỏa của Đại Tống, kinh tế trong nước bọn họ sớm đã sụp đổ rồi, hiện tại toàn dựa vào vũ lực quân đội mà khống chế, nhưng quân đội cũng thường xuyên ăn cơm không đủ no, không cẩn thận là có thể dẫn đến binh biến. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu bọn họ vội vã muốn phá tan phong tỏa của quân Tống, tuy nhiên nếu như có thể cầu hòa tất nhiên là điều tốt nhất, dù sao đối với bọn họ mà nói, phải sống sót thì mới lập vị được, về phần thể diện các loại khác căn bản không cần nghĩ đến.
Tuy nhiên Ngô Khất Mãi lại nhanh chóng lắc đầu nói:
- Chuyện cầu hòa này ta thấy có chút không ổn, thứ nhất cơ sở cầu hòa dựa trên điều kiện tiên quyết là Triệu Nhan đã thất thế, nhưng đây chỉ là suy đoán của ngươi, cũng không thể chứng minh gì. Thứ hai cho dù Triệu Nhan đã thất thế, nhưng Đại Tống cũng không phải là bọn ngu. Bọn chúng nhất định biết gia tộc chúng ta và Triệu Nhan có thiên thù đại hận, bất kể là cha ta, đám người đại bá đã thiệt mạng, lại còn đại ca ta bệnh trong người không thể nói ra, tất cả đều là do một tay Triệu Nhan làm ra đấy, cho nên chúng ta nhất định một lòng muốn báo thù Đại Tống. Cho nên Đại Tống chắc chắn sẽ không tin tưởng chúng ta là thật tâm cầu hòa.
Khi nói tới đây, chỉ thấy Ngô Khất Mãi dừng một chút lại nói tiếp:
- Mặt khác cho dù là lùi thêm bước nữa, Đại Tống thật sự tin tưởng chúng ta thật tâm cầu hòa, nhưng tính tình đại ca ta hiểu rõ nhất, mấy người phụ thân ta chết ở trong tay Triệu Nhan thì thôi, nhưng bệnh không tiện nói ra trên người huynh ấy lại chính là tâm bệnh lớn nhất trong lòng của huynh ấy, mỗi lần ta dẫn con cái tiến cung gặp huynh ấy, huynh ấy đều sẽ lộ ra vẻ hâm mộ. Điều này cũng khiến cho huynh ấy hận Đại Tống thấu xương, cho nên muốn để huynh ấy cầu hòa Đại Tống, quả thực là ngàn vạn khó khăn!
Tuy nhiên khi Ngô Khất Mãi mới nói ra vài điểm khó mà mình nghĩ đến, lại thấy Gia Luật Nô Chương cười ha hả nói:
- Quả thật tất cả những lời Yến Vương Điện hạ nói đều là những vấn đề lớn, nhưng có câu “Hành sự tại nhân”, mấy vấn đề này thật ra cũng có biện pháp giải quyết, ví dụ như ta suy đoán Triệu Nhan ở Đại Tống đã thất thế, chuyện lớn như vậy, khẳng định có thể từ một số dấu hiệu có thể nhận ra, mặt khác chúng ta cũng có thể thuê một số người tìm hiểu tin tức. Chỉ cần đồng ý bỏ tiền, nghe ngóng được mấy tin tức này quả thực cũng không phải việc khó gì.
- Ừ, tìm hiểu tin tức mặc dù có chút khó khăn nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, tuy nhiên cho dù là xác thực được Triệu Nhan đã thất thế, nhưng hai vấn đề phía sau giải quyết như thế nào? Ta không có biện pháp nào để phá bỏ hoài nghi của Đại Tống với chúng ta, càng không có biện pháp thuyết phục đại ca đồng ý cầu hòa, dù sao tính tình huynh ấy ta hiểu rõ nhất, chỉ cần chuyện huynh ấy đã quyết thì cho dù là chín con trâu cũng không kéo lại được.
Ngô Khất Mãi đầu tiên gật đầu đồng ý, ngay sau đó lại cười khổ một tiếng nói.
- Chuyện này…
Gia Luật Nô Chương nghe đến đó mở miệng muốn nói nhưng hình như lại nghĩ tới điều gì đó, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt do dự, sau một lát mới nói tiếp:
- Yến Vương Điện hạ. Thật ra hai vấn đề sau cũng giải quyết rất dễ, chỉ cần hiểu được điểm mấu chốt của hai vấn đề này là có thể nghĩ ra một biện pháp xử lí một công đôi việc.
- Biện pháp gì, ngươi mau nói cho ta biết!
Ngô Khất Mãi nghe đến đó cũng không kìm được kích động tinh thần, đồng thời trong lòng cũng không khỏi có vài phần cảm giác kính trọng đối với Gia Luật Nô Chương, chả trách đại ca của mình lại coi trọng gã như vậy, hóa ra người Khiết Đan này thật sự còn có chỗ hơn người.
- Việc này… Chỉ sợ không được.
Gia Luật Nô Chương lúc này cũng chỉ gượng cười một cái, sau đó mở miệng giải thích:
- Yến Vương Điện hạ, biện pháp này đối với ta và người mà nói đều là cấm kỵ, cho nên chỉ có thể hiểu ý mà không thể nói thẳng ra, tuy nhiên ta tin tưởng với trí tuệ của Điện hạ, nhất định có thể hiểu được mấu chốt trong đó!
- Có ý gì, ta nghe thế nào cũng không hiểu?
Ngô Khất Mãi nhìn Gia Luật Nô Chương không ngờ lại không chịu nói ra, ngược lại tỏ ra bí hiểm với y, lập tức không kìm được lấy làm lạ, lại lo lắng mở miệng hỏi.
- Ha ha, Điện hạ người nhất định sẽ hiểu đấy!
Gia Luật Nô Chương vẫn như cũ không chịu trả lời thẳng câu hỏi của Ngô Khất Mãi, hơn nữa ngay khi gã vừa dứt lời, xe ngựa liền dừng lại, sau đó Gia Luật Nô Chương mở cửa xe nhìn xuống cười nói:
- Điện hạ. Đã đến Yến Vương phủ rồi, nếu như người còn có cái gì không hiểu, có thể trở về trong phủ suy nghĩ nghiêm túc một chút, tuy nhiên người phải nhớ kĩ, những lời này của hạ thần nói với người tuyệt đối không được nói cho Bệ hạ, nếu không ta và người đều có phiền toái lớn, mặt khác mấu chốt giải quyết của hai vấn đề phía sau chính là điểm giống nhau của hai vấn đề này, chỉ cần người có thể hiểu, như vậy liền sẽ hiểu biện pháp giải quyết mà hạ thần nói!
Gia Luật Nô Chương sau khi nói xong nhưng lời trên, làm động tác mời xuống xe với Ngô Khất Mãi, mà Ngô Khất Mãi tuy rằng vẫn không hiểu ra sao nhưng vẫn xuống xe ngựa, sau đó chỉ thấy Gia Luật Nô Chương vẫy tay từ biệt y. Nhìn xe ngựa của Gia Luật Nô Chương càng lúc càng xa, Ngô Khất Mãi vẫn còn cảm giác khó hiểu, thật sự nghĩ không ra những lời nói cuối cùng của Gia Luật Nô Chương là có ý gì?
Lập tức Ngô Khất Mãi trở vào trong phủ, nhưng trong đầu toàn là cuộc nói chuyện với Gia Luật Nô Chương lúc trước. Dựa theo cách nói của đối phương, có một biện pháp có thể xóa bỏ hoài nghi của Đại Tống với Kim quốc, lại có thể khiến đại ca mình đồng ý cầu hòa Đại Tống, nhưng chuyện đó căn bản là không thể, ít nhất theo Ngô Khất Mãi nhìn thấy căn bản không có khả năng, nhưng y tin tưởng Gia Luật Nô Chương chắc chắn sẽ không nói đùa với kiểu chuyện này, cho nên biện pháp nhất định tồn tại, chỉ có điều y tạm thời không thể nghĩ ra được mà thôi.
Ngô Khất Mãi là người tính cách cứng cỏi, gặp mọi việc đều luôn luôn tìm chỗ khó mà xông lên, nói không dễ nghe chính là có chút ngoan cố, càng là việc y không nghĩ ra lại càng muốn suy nghĩ, kết quả lúc đi trên đường nghĩ, lúc ăn cơm cũng nghĩ, cuối cùng buổi tối đi ngủ, trong đầu cũng đều suy nghĩ chuyện này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nào hiểu được biện pháp Gia Luật Nô Chương nói là cái gì.
Cuối cùng Ngô Khất Mãi nằm ở trên giường thật sự là quá mệt mỏi, mắt mơ mơ màng màng xem chừng là sắp ngủ rồi, tuy nhiên cũng đúng lúc này, trong đầu y bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, lập tức hiểu được ý nghĩa thâm sâu trong lời nói của Gia Luật Nô Chương, đồng thời cũng hiểu được cái gọi là biện pháp của đối phương là gì, chỉ có điều biện pháp này lại dọa cho y toát mồ hôi lạnh cả người.