Mặt trời phía đông vừa mới sáng, Pascale đệ nhị đã sớm tỉnh dậy từ trong nhà gỗ của mình, nói là nhà gỗ, kỳ thật chính là đặt một đống gỗ linh tinh trên một cái cột gỗ thấp bé, giữa các khối gỗ nhét bùn đất và cỏ dại, so với túp lều cũng không hơn bao nhiêu, có thể nói là đơn sơ không thể đơn sơ hơn nữa rồi.
Pascale đệ nhị đi ra khỏi cửa phòng nhìn thôn xóm, trong thôn làng gần như đều là những nhà gỗ thấp bé như vậy, tiếp theo y đi vào một mảnh đất trống giữa thôn xóm, bên cạnh đất trống mọc ra một gốc cây cao lớn, chỉ thấy Pascale đệ nhị đi đến phía dưới cây, sau đó giơ tay gõ vang một khối sắt vụn trên cây, âm thanh trong trẻo rất nhanh truyền khắp toàn bộ thôn xóm, những người khác cũng bắt đầu tỉnh dậy.
So sánh với mấy năm trước, Pascale đệ nhị già yếu đi rất nhiều, vốn y là Giáo Hoàng Thiên Chúa giáo, bình thường sống an nhàn sung sướng, tuổi tác bề ngoài thoạt nhìn nhỏ hơn nhiều so với thực tế, nhưng từ sau khi trở thành tù binh của Đại Tống, Triệu Giai đã đưa y và một ít đệ tử Thiên Chúa giáo sung quân lên đảo lớn tên Ngưu Đảo này, gần đó có một cảng của người Hán tên là cảng Ngưu Đầu, bọn họ là quý tộc của giáo đình không chỗ nương tựa, Đại Tống cũng sẽ không tốt bụng nuôi dưỡng bọn họ, cho nên ăn ở đều cần chính bọn họ giải quyết, kể từ đó, y và những người khác phải mỗi ngày đi sớm về trễ vì một ngày ba bữa mà vất vả làm việc, cả người cũng bị phơi nắng đến vừa đen vừa gầy, tự nhiên thoạt nhìn sẽ già đi rất nhiều.
Theo tiếng chuông hiệu lệnh tỉnh dậy, những người khác trong thôn tỉnh giấc, sau đó nhốn nháo tập hợp trên quảng trường, những người này toàn bộ đều là quý tộc của giáo đình lúc trước bị lưu đày đến nơi đây, vốn ban đầu khi ở Rome, giữa bọn họ cũng có mâu thuẫn rất sâu, nhưng từ sau khi bị lưu đày đến Đảo Ngưu, bọn họ cũng không thể không buông bỏ những ân oán trước kia hợp tác với nhau, nếu không căn bản không có khả năng sinh tồn được ở chỗ này.
Pascale đệ nhị nhìn thấy người đến gần đủ rồi, lập tức lớn tiếng tuyên bố:
- Các vị, trời đã sáng rồi.phụ nữ đi chuẩn bị đồ ăn, nam nhân chuẩn bị tốt vũ khí, tách ra hành động săn thú và đánh cá. Những người còn lại tiếp tục cùng ta xây dựng giáo đường!
Khi vừa mới tới nơi này, Pascale đệ nhị và những quý tộc giáo đình đến cơm ăn cũng không đủ no, tuy nhiên thời gian dần qua sau khi quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, bọn họ phát hiện trên đảo Ngưu con mồi phong phú, hơn nữa lại gần bờ biển, bất kể là săn bắt hay là đánh cá cũng có thể có được thức ăn, cho nên lúc này mới dần an định lại. Đoạn thời gian trước Pascale đệ nhị còn đề nghị kiến tạo một tòa giáo đường, điều này cũng đã nhận được sự đồng ý của phần lớn mọi người. Dù sao bọn họ tuy rằng bị lưu đày rồi, nhưng phần lớn mọi người đều không từ bỏ tín ngưỡng của mình, vì thế do Pascale đệ nhị ra mặt sắp xếp, hiện tại tất cả mọi người do y chỉ huy.
Nghe thấy Pascale đệ nhị phân phó, các phụ nữ trong thôn lập tức bận rộn, những phụ nữ này khi ở thành Rome tất cả đều là phu nhân kiêu ngạo, ngạo mạn không chịu nổi, mỗi ngày các nàng thảo luận nhiều nhất là trong thành đang lưu hành mẫu quần áo gì, cùng với vị thợ thủ công nào làm trang sức tinh xảo đẹp nhất, nhưng hiện tại các nàng sớm đã không có bộ dáng lúc trước, một đám đầu rối bù mặc quần áo da trâu, hai tay thô ráp tràn đầy nốt chai sần, làm sao còn có nửa phần dáng vẻ phu nhân?
Điểm tâm rất nhanh liền chuẩn bị xong. Súp hải sản rau dại phối hợp với thịt khô nướng đến đen thùi, Pascale đệ nhị bọn họ gần như cả ngày đều ăn cái này, bởi vì ngoại trừ cái này, bọn họ cũng không có được gì khác để ăn nữa.
Pascale đệ nhị tự mình múc chén canh, cầm hai mảnh thịt khô, sau đó lấy thịt khô chấm súp đợi một lúc mới ăn, bởi vì tuổi của y đã lớn, mấy năm này răng cũng rơi rụng rất nhiều, hiện tại đã không nhai được thịt khô rồi, cho nên lúc ăn cơm mỗi ngày đều là một khảo nghiệm không nhỏ đối với y. Mặt khác y cũng cảm giác thân thể của chính mình yếu đi rất nhiều, buổi tối thường xuyên mất ngủ. Điều này làm cho y có dự cảm không hay, có điều y cũng đã tự ra quyết định cho mình. Bất kể như thế nào cũng phải xây dựng xong giáo đường trước khi chết.
Không dễ dàng gì mới ăn xong điểm tâm, sau khi các phụ nữ thu dọn đồ ăn sáng mới đi ra xung quanh hái rau quả dại, đàn ông thì chia làm hai đội đi săn thú và đánh cá, đồng thời còn mang theo lương khô, bởi vì giữa trưa bọn họ không trở về, về phần Pascale đệ nhị thì dẫn theo một số đàn ông lớn tuổi có kinh nghiệm ở lại, bọn họ chủ yếu chính là giúp y xây dựng giáo đường.
Kế tiếp chỉ thấy Pascale đệ nhị lôi ra một cái rương lớn từ trong phòng của mình, sau khi mở ra lộ ra bên trong đủ loại công cụ, những công cụ này tất cả đều là bọn họ bớt chút thức ăn vốn đã không nhiều lại, sau đó đưa đến cảng Ngưu Đầu đổi một ít tiền, thật vất vả mới tích lũy đủ rồi mua một bộ công cụ như vậy, đương nhiên điều may là giá sắt thép Đại Tống rẻ, giá cả công cụ cũng thấp, bằng không chỉ sợ bọn họ mua không nổi.
Pascale đệ nhị lấy từng công cụ trong hòm ra, sau đó phân phát vào tay mọi người, mỗi người sử dụng công cụ gì y đều ghi tạc trong lòng, buổi tối còn có thể thu hồi về từng cái một, dù sao những công cụ này cũng thật sự quá trân quý, toàn bộ trong thôn cũng chỉ có một bộ thôi.
Sau khi lấy được công cụ, những người này lập tức hành động, có người dùng búa sửa mấy cây gỗ tròn đã đốn được vài ngày trước, bỏ cành cây đi, chém bằng những cành khô trên cây; có người thì hai người một tổ dùng cưa lớn cưa thân cây, thành tấm ván gỗ độ dày giống nhau; mặt khác còn có người dùng xẻng bắt đầu đào nền mà vài ngày trước chưa hoàn thành, trên công trường không lớn không nhỏ đều là cảnh tượng công nhân lao động bận rộn.
Bởi vì điều kiện có hạn, Pascale đệ nhị tính toán xây dựng một tòa giáo đường đơn sơ bằng gỗ, quy mô phải lớn hơn một chút so với nhà bọn họ ở, nhưng nhất định phải vô cùng chắc chắn, bởi vì trên biển thường xuyên thổi đến gió biển rất lớn, nếu không phải chắc chắn rất có thể sẽ bị thổi đổ, trước kia phòng của bọn hắn cũng mấy lần bị gió to thổi bay nóc nhà, tuy nhiên hiện tại bọn họ đã thăm dò khí hậu địa phương, cũng tích lũy một ít kinh nghiệm xây dựng phòng ốc, tin rằng sau khi giáo đường xây xong sẽ không thể xuất hiện lại tình huống bị sập.
Nhân công dưới quyền của Pascale đệ nhị có hạn, bởi vậy tiến độ công trình cũng rất chậm, cả ngày cũng không làm được bao nhiêu, tuy nhiên có một tin tức tốt là cuối cùng cũng đào xong rồi, bắt đầu từ ngày mai, tất cả mọi người có thể vùi đầu vào chuẩn bị vật liệu gỗ, vậy sẽ tăng nhanh tốc độ xây dựng giáo đình.
Buổi tối, những đàn ông ra ngoài đã trở về, hôm nay thu hoạch không tệ, thức ăn mang về nhiều hơn bình thường, vì thế mọi người tụ cùng một chỗ thưởng thức cơm chiều cùng một chút thức ăn được cung ứng, bởi vì thức ăn có hạn, tất cả thức ăn trong thôn đều bị tập trung lại phân phối, bình thường mỗi người đều có khẩu phần ăn quy định, chỉ có khi thu được con mồi lớn mới có thể cho mọi người có bữa cơm no.
Thời gian sau đó, Pascale đệ nhị bọn họ gần như mỗi ngày đều đang cố gắng làm việc, giáo đường cũng từng chút từng chút xây dựng nên, cuối cùng khi bọn họ đem đặt cây thánh giá chữ thập được tỉ mỉ mài ra lên đỉnh giáo đường, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ, vừa đúng ngày hôm sau chính là Chủ Nhật, tất cả mọi người kỳ vọng có thể ở trong giáo đường mới làm lễ Mi-sa lần đầu, có điều mọi người cũng không nghĩ tới chính là, ngày hôm sau đã có một đám khách không mời mà đến đi vào thôn của bọn họ.