Không lâu sau khi đến châu Âu, Triệu Nhan bắt đầu tiếp quản tất cả các công việc trong tay Triệu Giai. Triệu Giai có hai chuyện cần làm, đầu tiên là chuẩn bị cho chuyến du hành vòng quanh trái đất của mình, việc thứ hai là ở bên vợ mình, Dương Yên nhiều hơn. Hơn nữa Tào Dĩnh đã cảnh cáo con mình, lần này nếu Dương Yên không mang thai thì y cũng đừng hòng ra khỏi châu Âu nửa bước, hơn nữa chuyện này cũng đã được Triệu Nhan ngầm đồng ý.
Kỳ thật cũng không thể trách Triệu Nhan và Tào Dĩnh, bởi vì Triệu Giai và Dương Yên đã thành thân nhiều năm, hai phu thê tuy rằng không phải nhiều năm không có con, nhưng lại chỉ là một bé gái. Triệu Giai là con cả của Triệu Nhan, cũng là thế tử của Lăng Vương phủ, cho nên con trai của Triệu Giai và Dương Yên cũng chính là người thừa kế đời thứ 3 của Lăng Vương phủ, nhưng hai người lại mãi chưa có con trai, vì thế nhà mẹ đẻ của Dương Yên, chính là Dương phủ ở Thiên Ba cũng vì chuyện này mà đau đầu, mẫu thân của Dương Yên mỗi lần gặp Tào Dĩnh đều nhắc chuyện này, lần trước thậm chí ngay cả Dương Hoài Ngọc cũng nhắc chuyện này với Triệu Nhan, thậm chí còn muốn tự mình đến châu Âu, nhưng do một số chuyện làm lỡ hành trình.
Ngoại trừ nguyên nhân ở Dương gia, Triệu Nhan và Tào Dĩnh cũng vô cùng sốt ruột, tuy Triệu Giai và Agnes đã có con trai nhưng Agnes thứ nhất không phải người Hán, thứ hai cũng không phải chính thê, cho nên Triệu Hoa căn bản không thể được coi là con trai trưởng, cũng không thể kế thừa tước vị Lăng Vương, đương nhiên thân phận của Triệu Hoa cũng không kém, cậu có thể kế thừa chức vị Hoàng đế La Mã Thần thánh của mẹ mình.
Cũng chính bởi vì mấy nguyên nhân này mà Triệu Nhan vừa đến châu Âu đã tiếp quản công việc của Đế quốc La Mã Thần thánh, để Triệu Giai có thời gian ở bên Dương Yên. Nói ra thì từ sau khi đến châu Âu, Triệu Giai cũng có phần lạnh nhạt với Dương Yên, cũng may Dương Yên là một nữ tử thông tình đạt lý, hơn nữa nàng lại một lòng yêu Triệu Giai, cho nên sau khi gặp được Triệu Giai, hai người không những không bất hòa, ngược lại càng thêm thân mật.
Từ khi bắt được Henry bé và chiếm cứ vương quốc Anh, Đế quốc La Mã Thần thánh đã xem như hoàn toàn thống nhất, tuy nhiên trong nước vẫn còn một vài việc nhỏ như đất phong của chư hầu quý tộc. Trước đây Triệu Giai thi hành cơ cấu hành chính của Đại Tống, phân chia đất nước ra từng châu huyện, thu lại đất phong trong tay quý tộc. Đương nhiên những quý tộc kia cũng không ngốc, rất nhiều người lần lượt khởi binh phản kháng, nhưng đều bị quân đội của Hô Diên Khánh đàn áp tàn khốc, đương nhiên với những quý tộc thuận theo mình, Triệu Giai cũng đối xử tử tế.
Chính nhờ vào việc thưởng phạt phân minh này mà Triệu Giai gần như đã quét sạch toàn bộ quý tộc nhỏ của Đế quốc La Mã Thần thánh, còn sót lại một số ít quý tộc lâu đời, trong tay bọn họ chẳng những nắm giữ đất phong rộng lớn, hơn nữa còn có quân đội hùng mạnh, mỗi người đều là cục đá cứng khó va vào, đây cũng là nguyên nhân Triệu Giai vẫn còn dè chừng họ.
Nhưng sau khi Triệu Nhan tiếp nhận chính vụ lại không hề nương tay với các quý tộc La Mã này, trước thì dùng danh nghĩa Agnes triệu tập mọi người đến Rome nghị sự, khiến những quý tộc đó lo lắng an toàn của mình, thậm chí có hơn phân nửa không đến. Đã như vậy, Triệu Nhan đương nhiên không khách khí xuất binh, lấy lí do không chịu khuất phục Đế quốc La Mã Thần thánh để tiêu diệt hai quý tộc lớn nhất trong số đó, sau đó lại một lần nữa ra lệnh triệu tập nghị sự, khiến đa phần quý tộc đều sợ hãi, đành phải đến Rome nghị sự, những ai vẫn còn cứng đầu không đến liền bị tiêu diệt không nương tay. Đây cũng là cách Triệu Nhan lập uy ở châu Âu.
Khi số quý tộc còn lại tụ tập đến Rome, Triệu Nhan liền tự mình chủ trì hội nghị, đề ra hai yêu cầu. Thứ nhất, số đất phong của những quý tộc này không do họ quản lý, mà do quan viên triều đình quản lý, quý tộc được nhận một phần thuế; thứ hai, để đảm bảo an toàn cho đế quốc, tất cả quý tộc đều không được giữ lại quân đội cho riêng mình dưới bất cứ hình thức nào, nếu không sẽ bị xử theo tội phản quốc.
Cho dù là thu đất phong hay giải tán quân đội trong tay các quý tộc, đối với họ đều như cắt đi một khúc thịt, cho nên Triệu Nhan đề xuất hai điều này đều bị tất cả các quý tộc phản đối. Đáng tiếc lúc này họ cũng không thể làm gì khác, dù sao bọn họ hiện tại đang ở Rome, hoàn toàn ở trong tầm khống chế của Triệu Nhan, cho dù trước đó họ cũng đã có sắp xếp, nhưng với Triệu Nhan mà nói thì không có tác dụng gì.
Đầu tiên Triệu Nhan cho tất cả quý tộc tham gia hội nghị kí vào một bản hiệp ước, sau đó “ban” chức vị cao hơn cho họ, đưa người nhà của họ vào Rome, hơn nữa còn tuyên bố bất cứ ai quá hạn không đến đều bị coi là phản quốc, đến lúc đó sẽ bị quân đội xử lý.
Kỳ thật Triệu Nhan làm như vậy rất nguy hiểm, bởi vì những quý tộc còn lại rất có thể vì tự bảo vệ mình là liên kết lại với nhau, thà chết không làm theo yêu cầu của hắn, nếu vậy thì dù Triệu Nhan có giết hết những người này, con cái họ sẽ lập tức kế thừa tước vị của họ và vùng lên phản kháng, đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ Đế quốc La Mã Thần thánh đều chìm trong khói lửa.
Tuy nhiên Triệu Nhan lại nắm chắc chuyện này, một nửa là hắn đánh cược xem đám quý tộc này thực sự có khí phách đến mức dù chết cũng không khuất phục không, mặt khác lại có niềm tin tuyệt đối với thực lực của mình, cho dù khắp cả đế quốc này đều dấy lên chiến tranh, hắn cũng không hề lo lắng, cùng lắm thì tăng cường vũ lực, dù sao Đại Tống mấy năm nay không có chiến tranh, vũ khí trong nước sản xuất cũng dư thừa, vừa hay có thể nhân cơ hội này mang ra sử dụng.
Kỳ thật Triệu Nhan sở dĩ dùng thủ đoạn “dao sắc chặt đay rối” (kiên quyết, dứt khoát 1 lần để giải quyết một vấn đề lộn xộn, một mới bòng bong) còn có tính toán nữa, dù sao Triệu Giai cũng sắp rời đi, châu Âu do hắn điều hành, tuy rằng uy danh của hắn ở Đại Tống hơn hẳn con trai nhưng ở đây thì hoàn toàn ngược lại, mà hắn lo lắng sau khi Triệu Giai rời đi sẽ có kẻ thừa cơ làm loạn, dù sao Đế quốc La Mã Thần thánh nhìn qua thì yên bình nhưng việc âm thầm phản kháng thì chưa bao giờ dừng lại.
Cũng chính bởi vì vậy cho nên Triệu Nhan mới phải dùng đến thủ đoạn này, một mặt là giải quyết các vấn đề trước khi Triệu Giai đi, mặt khác cũng qua chuyện này mà lập uy cho mình, để dù Triệu Giai có rời khỏi cũng không ai dám làm loạn.
Trên thực tế Triệu Nhan đã thành công, những quý tộc kia dưới sự bức bách của hắn rất nhanh còn có gần nửa số người đồng ý đưa người nhà của mình vào Rome, giao quyền lực trong tay ra, những người còn lại muốn ngoan cố chống lại nhưng rất nhanh lại lần nữa bị Triệu Nhan đả kích, kết quả là cũng phải giao ra đất phong và binh quyền, đến đây coi như đã tiêu diệt được hết những mối họa ngầm của Đế quốc La Mã Thần thánh, khiến nó trở thành một đế quốc thống nhất.