- Người Maya thật kì lạ, bọn họ cho rằng kim loại có thể gây ra chiến tranh, cho nên cấm sử dụng toàn bộ kim loại và các chế phẩm kim loại, chỉ có trong thần miếu mới được sử dụng một ít vật phẩm bằng vàng, hơn nữa không được dùng vàng trong giao dịch mua bán, khó trách trong cuộc mua bán hôm nay đến một hạt vàng cũng không có.
Triệu Giai ngồi trên boong thuyền, nhìn về phía trời chiều nói. Y nhớ rõ phụ thân từng nói, ở châu Mỹ có rất nhiều vàng, nên hôm nay vốn nghĩ người Maya sẽ dùng vàng đến để mua bán, nhưng hôm nay lại không thấy chút vàng nào, hóa ra là vì nguyên nhân này.
- Đúng vậy, có lẽ đây chính là việc vì cái nhỏ mà mất cái lớn như lời lão tổ tông nói, bản chất của chiến tranh chính là do bất đồng về lợi ích và quan điểm gây nên, các vũ khí kim loại tuy khiến chiến tranh tàn khốc hơn, nhưng thuốc súng của chúng ta không phải cũng khiến chiến tranh thêm tàn khốc đó sao?
Lúc này, Dương Sĩ Lượng cũng cau mày nói. Trong trường quân đội bọn họ không chỉ học tập binh pháp mà còn học được rất nhiều tri thức khác nữa, giúp bọn họ tự xây dựng được thế giới quan và nhân sinh quan, chỉ có như vậy mới có thể trở thành tướng lĩnh.
- Những người Maya đó thật ra rất thông minh, sau khi ta nói chuyện với vị tế ti kia mới phát hiện ông ta khá tinh thông thiên văn và toán học, có nhiều chỗ thậm chí còn vượt xa cả ta nữa, đáng tiếc tôn giáo của họ lại hạn chế sự phát triển của họ, không có các công cụ kim loại, thậm chí đến bánh xe cũng không sử dụng, như vậy sao có thể phát triển lớn mạnh được?
Liễu Nguyên cũng nói. Việc cấm sử dụng các chế phẩm kim loại chính là việc người Maya mượn danh nghĩa tôn giáo để tuyên bố, lại nói đến bánh xe, mặc dù đến nay người Maya vẫn chưa có xe nhưng họ lại biết rõ ràng cách chế tạo bánh xe hình tròn, cũng không có ai muốn sử dụng bánh xe, đến nay thật khó để giải thích nguyên nhân trong đó.
- Ôi, chuyện của người Maya còn chưa đến lượt chúng ta quản, đợi đến khi kết thúc lần giao dịch này, tiếp tục đi về phía nam, tranh thủ vượt qua châu Mỹ tới Thái Bình Dương sớm một chút, đến lúc đó chúng ta liền đến rất gần nhà rồi.
Triệu Giai lúc này bỗng dừng lại, cảm khái nói. Bọn họ nhất định chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của những người Maya này. Có lẽ ngày sau Đại Tống sẽ tiếp xúc với người Maya nhiều hơn, nhưng hiện nay điều họ cần quan tâm nhất đó chính là vượt qua châu Mỹ để trở về Đại Tống.
Cuộc giao dịch giữa đoàn người Triệu Giai và người Maya phải kéo dài ba ngày mới chấm dứt, sau đó đoàn người Triệu Giai đổi được rất nhiều vật phẩm của người Maya mới rời khỏi eo biển, tiếp tục chuyến đi về phía nam, dọc đường họ lại gặp thêm một số thành thị của người Maya, nhưng không có thành thị nào lớn như thành Uaxactun, hoặc cũng có mấy tòa thành quy mô khá lớn nhưng dân số lại rất ít. Theo như người Maya trong thành nói, tổ tiên của họ từng gặp phải ôn dịch, khiến dân số không ngừng giảm xuống, thậm chí rất nhiều tòa thành vì thế mà biến mất, tin tức này cũng khiến cho đám người Triệu Giai khiếp sợ, bởi vì họ không thể tưởng tượng được một trận ôn dịch ra sao mới có uy lực lớn đến vậy.
Tuy nhiên sau đó tiếp xúc, Triệu Giai cũng phát hiện không phải tất cả thổ dân châu Mỹ đều hữu hảo, người Thái Nặc xem như là khá thân thiện, còn các bộ tộc châu Mỹ khác vô cùng tàn bạo, tỷ như lần đầu tiên đoàn người Triệu Giai gặp phải một bộ tộc không mấy thân thiện, bọn họ vừa mới lên bờ liền bị đối phương phục kích, vì thế chết mất mấy người, lại thêm mười mấy người bị thương, điều này khiến Triệu Giai vô cùng phẫn nộ, đêm đến liền dẫn quân tiêu diệt cả bộ lạc này, để cho họ biết người Tống không dễ bắt nạt, nếu dám bắt nạt sẽ bị trừng phạt gấp trăm lần.
Cũng chính vì một lần gặp họa như vậy, đoàn người Triệu Giai bắt đầu khôi phục tinh thần cảnh giác, mỗi lần lên bờ đều phải phái người kiểm tra nhiều lần, khi tiếp xúc với thổ dân cũng luôn cảnh giác, nhưng dù vậy cũng không tránh được nhiều lần xung đột, có khi là vì đối phương bất hảo, cũng có khi là do phong tục không giống nhau dẫn đến hiểu lầm, đây cũng là việc khó tránh nổi.
Dù sao trình độ văn minh của thổ dân châu Mỹ hơi thấp, tính cách cũng hơi hung dữ, cho dù họ nghĩ những người Maya kia hữu hảo nhưng vẫn có mặt tàn ác, ví như bọn họ đã tận mắt chứng kiến một cuộc chiến giữa những người Maya, kẻ bại trận bị bắt như nô lệ áp tải đến thần miếu của kẻ thắng, sau đó bị chặt mất chân, treo lên tế đài đến khi mất máu mà chết, có thể nói là cực kì tàn nhẫn, nhưng với người Maya, máu tươi có thể cúng tế thần linh, cũng là thứ cần thiết để kết nối giữa con người và thần linh. Đương nhiên trong lịch sử Trung Nguyên cũng có ghi chép về việc dùng người làm tế phẩm, nhưng ngàn năm trước đã bỏ rồi, hiện nay đều dùng các con vật làm tế phẩm.
Tuy vậy may mắn là đa phần thổ dân châu Mỹ vẫn tương đối hữu hảo, đặc biệt người Hán và người châu Mỹ đều thuộc chủng tộc da vàng, tướng mạo có nhiều nét tương đồng, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến người Thái Nặc và người Maya đối xử tốt với họ.
Đoàn người Triệu Giai tiến thẳng về nam, những thổ dân họ gặp phải càng ngày càng tàn bạo, hơn nữa người Maya càng ngày càng ít, bởi vì người Maya chủ yếu sinh sống ở vùng Trung Mỹ, càng đi về phía nam là những bộ tộc rất tàn bạo, đến người Maya cũng xung đột với họ rất nhiều, hơn nữa những thổ dân này cực kì không thân thiện với người ngoài, như đoàn người Triệu Giai từ xa đến bọn họ không hề chào đón, thậm chí sau khi tiếp xúc vài lần, đều kết thúc bằng các cuộc xung đột, cuối cùng đoàn người Triệu Giai cũng không muốn tiếp xúc với các thổ dân này nữa, thẳng thắn quay một vòng rồi chạy đi, hy vọng có thể sớm chút rời khỏi châu Mỹ.
Cứ như vậy đi hơn một tháng, đoàn người cuối cùng đến cực nam châu Mỹ, nơi đây có một hòn đảo khá lớn, giữa đảo và lục địa là một eo biển rất dài, giữa eo biển gió rất lớn, thậm chí trên mặt biển còn có băng trôi, tuy nhiên điều này cũng không thể ngăn được bước chân của đoàn người. Họ nhanh chóng tìm một chỗ gần đấy nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút rồi tiến thẳng vào eo biển.
Lúc mới bắt đầu tuy gió trong eo biển khá lớn nhưng cảnh sắc hai bên bờ rất đẹp, hai bên đều là những thảo nguyên xanh ngút mắt, nhưng càng đi vào sau, eo biển càng trở nên hẹp, hai bên bờ là những vách đá phủ đầy băng tuyết, cho nên bọn họ cũng không dám đến gần bờ biển.
Càng nguy hiểm hơn là, không lâu sau khi họ tiến vào eo biển, nơi đây bất ngờ nổi sương mù dày đặc, cho dù gió to trong eo biển cũng không thể thổi tan sương mù này, khiến việc di chuyển vô cùng khó khăn, thậm chí có một con thuyền không may đâm phải đá ngầm, đáy thuyền bị đục một lỗ rất rộng, trong khoang thuyền toàn là nước biển, thân tàu từ từ nghiêng đi, Triệu Giai không còn cách nào đành hạ lệnh bỏ lại con thuyền.