Lý do Triệu Hú không muốn giết đám người Triệu Tuấn, Triệu Dật rất đầy đủ, một là huynh đệ tình thâm, nếu giết bọn họ rồi, sau khi chết làm sao giải thích với phụ thân, hai là vì trước đây Đại Tống chưa từng có tiền lệ này, vì thế ngàn vạn lần không thể xem thường chuyện này, năm đó anh minh như Lý Thế Dân vì chính biến ở cửa Huyền Vũ tạo nên tấm gương xấu cho con cháu đời sau, kết quả người kế vị ngôi vị hoàng đế Đại Đường người sau tay đều nhuốm máu, trái lại kế vị hoàng đế Đại Tống thì bình thản hơn nên Triệu Hú không muốn phá hỏng tiền lệ này là cũng có nguyên do.
- Nhưng… tội bọn họ phạm phải là đại nghịch bất đạo, dù đệ không trừng trị, đợi phụ thân ta về biết chân tướng sự việc, chỉ sợ cha cũng không tha thứ cho mấy người Triệu Tuấn!
Triệu Giai lại lên tiếng, y cũng nhận ra tâm tình phức tạp của Triệu Hú, nhưng không cách nào tha thứ cho mấy người Triệu Dật, Triệu Tuấn.
Nghe Triệu Giai nhắc tới tam thúc Triệu Nhan, Triệu Hú cũng chỉ cười khổ:
- Đúng là đệ lo lắng tam thúc sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nên mới không nói mọi chuyện cho thúc ấy biết, chỉ nói trong triều có biến để thúc khẩn trương trở về, may là tam thúc ở xa, trước khi người về chúng ta có thể xử lý sạch sẽ mọi chuyện, đến lúc đó đệ tiếp tục cầu xin tam thúc, có thể thúc sẽ sẽ tha cho mấy người đại ca.
- Đệ… Việc này…!
Thấy Triệu Hú còn nói đỡ cho Triệu Dật và Triệu Tuấn, Triệu Giai cũng không biết nên nói gì cho đúng. Trước kia y cũng biết Triệu Hú là người trọng tình cảm, giống như cha mình, nhưng không ngờ y lại coi trọng tình huynh đệ tới trình độ này.
Nhìn vẻ mặt Triệu Giai rối rắm, Triệu Hú mới cười chụp lấy tay y nói:
- Đại ca, chúng ta đã nhiều năm không gặp, hôm nay đừng nói mấy chuyện không vui này nữa, huynh vừa hoàn thành hành trình đi thuyền vòng quanh trái đất trở về, đây chính là chuyện cần nhắc tới, hơn nữa chắc huynh cũng đã gặp nhiều chuyện thú vị, mau kể cho đệ nghe một chút đi, để đệ được mở rộng tầm mắt!
Nhìn Triệu Hú cố ý chuyển đề tài tới việc mình đi vòng quanh trái đất bằng đường thủy, nhưng Triệu Giai cũng hiểu, quả thật Triệu Hú vô cùng hứng thú đối với chuyện này, cũng bởi vì thân phận của y nên căn bản y không có khả năng tham gia chuyến đi lần này, khi nói tới đâu trên y cũng lộ ra vẻ phấn khích, trên gương mặt tái nhợt cũng có thêm vài phần huyết sắc, ánh mắt mong chờ làm người khác không đành lòng cự tuyệt.
Chính vì vậy nên cuối cùng Triệu Giai cũng chỉ thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Hơn một năm trước chúng ta xuất phát đi châu Âu, theo dòng hải lưu đi về hướng tây, sau hai tháng ròng trên biển cuối cùng vượt qua Đại Tây Dương đi tới vùng biển Caribe là vùng phụ cận châu Mỹ, ở đó lần đầu tiên chúng ta gặp thổ dân địa phương, bọn họ sống một mình một nhóm người trên đảo, trên đó có rất nhiều cây sắn nhưng lại có độc, mà qua tay bọn họ gia công chế biến thì có thể ăn được, mà bột của cây sắn được họ kêu là “Thái Nặc” cho nên chúng ta liền gọi bọn họ là người Thái Nặc…
Triệu Giai bắt đầu nói về việc gặp người Thái Nặc như thế nào, chủ yếu nói thêm một vài thông tin về châu Mỹ, tỉ như bọn họ phát hiện cây ớt và ngô chính là nông sản xuất có xuất xứ từ châu Mỹ, mặt khác bọn họ lại mang tới những giống cây củ mà châu Mỹ không có như khoai tây, đậu phộng,...
Hơn nữa để dỗ Triệu Hú vui vẻ, Triệu Giai còn nói thêm chút tập tục của người châu Mỹ như thuyền viên hạm đội tuy rằng không ít người đã cùng nữ nhân châu Mỹ sống theo kiểu chồng hờ, vợ tạm nhưng nếu bắt bọn họ cưới những cô gái này về đánh chết cũng không muốn, vì người châu Mỹ có một thói quen là lúc nữ nhân sinh nở, nam nhân phải ngồi phía trên, dùng dây thừng trói chỗ yếu hại trên người nam nhân lại, dây thừng bên kia bị nữ nhân nắm lấy trong tay, khi sinh con đau đớn có thể nắm lấy dây thừng kéo xuống, như vậy nỗi thống khổ khi sinh nở của nữ nhân, nam nhân ắt cũng phải nếm qua.
Nghe tập tục thú vị này, Triệu Hú chỉ cười ha ha, nhưng cười một lát lại ho khan làm Triệu Giai cũng hoảng sợ, vội vàng giúp y vỗ lưng, một hồi lâu y mới đỡ, nhưng sau đó Triệu Giai cũng không dám kể chuyện gì làm y buồn cười nữa. Dù sao đối với sức khỏe Triệu Hú, quá vui quá buồn cũng đều gây tổn hại tới bản thân.
Triệu Giai và Triệu Hú nói chuyện, dù Triệu Hú đối với chuyện đi vòng quanh trái đất đầy hứng thú nhưng vì thân thể yếu kém nên tinh thần cũng không phấn khởi, Triệu Giai cũng vội vàng khuyên y đi nghỉ ngơi sớm, y cũng không nói thêm, để Triệu Giai đỡ y nằm xuống, đợi Triệu Giai đắp kín chăn mềm cho y thì y đã ngủ mất rồi.
Nhìn Triệu Hú ngủ say vẫn cau mày, thân thể đau đớn vẫn giày vò y như trước, hơn nữa sắc mặt y lúc xanh lúc trắng, thoạt nhìn mang theo một loại bệnh trạng, người này so với vị hoàng đế hăng hái hai năm trước tưởng chừng như hai người hoàn toàn khác, làm Triệu Giai vô cùng đau lòng. Sớm biết như vậy, lúc trước y không nên rời đi, như vậy trong lúc phong thiện có mình ở bên cạnh, có lẽ bọn Triệu Tuấn sẽ không có cơ hội ra tay.
Lúc Triệu Giai ra ngoài phòng của Triệu Hú cũng đã canh hai nhưng đám người Triệu Tín cũng chưa rời đi, thấy Triệu Giai đi ra ngoài đều vây quanh hỏi han. Triệu Giai cũng nói cho họ biết Triệu Hú đang ngủ để bọn họ an tâm, sau đó Triệu Giai mới bảo bọn họ đi nghỉ ngơi, vì thế những người tận trung này mới cáo từ rời khỏi.
Tuy nhiên Triệu Tín cũng chưa rời khỏi đã bị Triệu Giai kéo sang một bên, sau đó thấp giọng hỏi:
- Lục đệ, đệ khẳng định biết Triệu Dật và Triệu Tuấn bị nhốt ở đâu đúng không, mau dẫn ta đi gặp bọn chúng!
- Đại ca huynh muốn làm gì?
Triệu Tín nghe tới đó cũng là cả kinh hãi hỏi lại.
- Đệ nói xem, đám người khốn kiếp đó hại Hú đệ thành ra như vậy, ta làm đại ca há có thể dễ dàng buông tha cho bọn chúng!
Triệu Giai nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt như phun ra lửa.
- Đại ca không được đâu, sau khi bọn họ bị bắt nhiều đại thần đều muốn giết nhưng Bệ hạ đều niệm tình huynh đệ không đành lòng xuống tay, thậm chí còn ra nghiêm lệnh không được ngược đãi bọn họ, nếu huynh giết bọn họ sẽ khiến Bệ hạ khổ sở đó!
Triệu Tín nghe nói liền vội vàng khuyên nhủ.
- Yên tâm đi, vừa rồi Hú đệ cũng đã nói nên ta sẽ không giết bọn chúng, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, mặt khác ta còn muốn hỏi bọn chúng vì sao lại làm như vậy, Hú đệ có chỗ nào có lỗi với bọn chúng, khiến bọn chúng ra tay ác độc như vậy?
Triệu Giai nói xong câu cuối cùng càng lộ vẻ phẫn hận, y nghĩ mãi vẫn không ra vì sao bọn Triệu Dật lại hành động như thế, lẽ nào ngôi vị hoàng đế thật sự hấp dẫn như vậy ư?