Ngày hôm sau, chính điện hành cung sông Loan bày tiệc lớn, tất cả quý tộc Liêu Quốc cùng tiết sứ các nước đều đang ngồi, Gia Luật Hồng Cơ ngồi trên long ỷ nâng cao ly rượu nói:
- Hôm nay là sinh thần của trẫm, mọi người cùng nâng ly nào!
- Cung chúc bệ hạ vạn thọ vô cương! Phúc thọ miên trường!
Lời của Gia Luật Hồng Cơ vừa dứt, văn võ bá quan của Liêu Quốc lập tức đứng dậy hành lễ với y, liền sau đó những tiếng nhạc chúc thọ vang lên, Gia Luật Hồng Cơ cũng lập tức ra hiệu cho bách quan bình thân, sau đó tất cả mọi người đều nâng ly rượu, cùng uống chén rượu thứ nhất này.
Ngay sau đó một đội vũ nữ tiến vào đại điện, bắt đầu nhảy điệu múa chúc thọ trên điện, đợi sau khi điệu múa này kết thúc, văn võ bá quan đều dâng lên Gia Luật Hồng Cơ thọ lễ mà mình đã chuẩn bị, trong đó có đào thọ làm từ hoàng kim, cây san hô đỏ của Nam Hải, bảo mã của Tây Vực... Tuy rằng thọ lễ không giống nhau, nhưng đều quý báu hiếm có.
Đợi sau khi văn võ bá quan tặng xong lễ, cũng đã đến các sứ tiết của các nước như Đại Tống tặng lễ, người đầu tiên tự nhiên cũng là Đại Tống, chỉ thấy Triệu Húc bước bước lớn tiến vào trong điện, hành lễ với Gia Luật Hồng Cơ nói:
- Bệ hạ, lễ vật đầu tiên Đại Tống ta chuẩn bị là Vạn Thọ Đồ, chính là do mấy trăm thư pháp gia của chúng ta, viết ra hơn vạn chữ thọ, mời bệ hạ xem thử!
Triệu Húc nói xong phất tay, lập tức có mấy nội thị đem một quyển trục thật dày lên, sau đó từ từ mở ra ở trên mặt đất, kết quả trên quyển trục dài khoảng vài trượng, là tác phẩm thư pháp giá trị liên thành.
- Được! Đại Tống không hổ là địa linh nhân kiệt, thư pháp như vậy cũng chỉ có Đại Tống mới có thể viết ra!
Gia Luật Hồng Cơ nhìn thấy bức Vạn Thọ Đồ này cũng lớn tiếng khen. Y vẫn luôn thích thi từ thư pháp, hiện giờ nhìn thấy bức Vạn Thọ đồ hao tốn không ít tâm tư này tự nhiên vô cùng yêu thích.
Kết tiếp Triệu Húc cũng giới thiệu từng thứ một những thọ lễ trọng yếu khác, ví dụ như gấm Tứ Xuyên, đồ sứ... quý giá vô ngần, tất cả đều là những sản phẩm xuất khẩu đỉnh cao của Đại Tống, từ đây cũng có thể nhìn ra sự coi trọng của Đại Tống đối với thương nghiệp, ngay cả những thọ lễ tặng cho Gia Luật Hồng Cơ cũng là những sản phẩm xuất khẩu này, cứ như vậy, tương đương với một lần quảng cáo miễn phí với quy mô cực lớn, những quý tộc Liêu Quốc ở xung quanh sau khi nhìn thấy những lễ vật này, rất có thể sẽ khơi lên hứng thú mua sắm của họ, từ đó tăng thêm thu nhập thương nghiệp đối ngoại cho Đại Tống.
Đợi sau khi Triệu Húc tặng lễ xong, kế tiếp chính là những nước như Tây Hạ, Đại Lý, Cao Ly... đều lần lượt lên tặng thọ lễ, ngoài ra còn có một số thủ lĩnh bộ lạc trong nội bộ Liêu Quốc, ví dụ như bộ lạc người Nữ Chân, người Khê... Đương nhiên địa vị của những thủ lĩnh bộ lạc này thấp hơn nhiều so với sứ tiết các nước. Hết thảy có liên quan đến thực lực của bộ lạc của họ.
Triệu Nhan đối với những thủ lĩnh bộ lạc của Liêu Quốc vô cùng hứng thú. Chính xác mà nói là hắn hứng thú đối với bộ lạc nào đó, đáng tiếc hắn không biết vị thủ lĩnh bộ lạc nào là người mình cần tìm. Ngay lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy từ trong đó có một hán tử trung niên mặc da thú đứng ra hành lễ với Gia Luật Hồng Cơ nói:
- Bộ Hoàn Nhan cung chúc bệ hạ vạn thọ vô cương. Đặc biệt tặng lên mười tấm lông gấu đen, 20 tấm lông hồ ly đỏ, 20 cây nhân sâm trăm năm...
Nghe thấy ba chữ ‘bộ Hoàn Nhan’ tinh thần Triệu Nhan lập tức rung lên, cuối cùng hắn đã tìm được người mình cần tìm rồi, lập tức nghiêm túc đánh giá người hán tử trung niên mặc da thú này, chỉ thấy đối phương có một gương mặt tròn như cái bánh, mắt híp mũi tẹt, miệng rộng, bộ dáng người Nữ Chân điển hình, điều này khiến Triệu Nhan cuối cùng đã hoàn toàn xác định, tên này chính là người mình cần tìm.
Chỉ thấy sau khi bộ Hoàn Nhan này tặng xong lễ vật mà thủ lĩnh đã chuẩn bị sẵn, lúc này mới quỳ xuống dập đầu mấy cái thật mạnh với Gia Luật Hồng Cơ, lúc này mới bò lui xuống, đây là lễ thông hành của tất cả người bộ lạc Nữ Chân khi gặp quý tộc Liêu Quốc, bởi vì trong cái nhìn của quý tộc Khiết Đan, người Nữ Chân kỳ thật chính là một đám dã thú biết nói tiếng người, cho nên bọn họ không có tư cách ngẩng đầu lên nhìn mình, bởi vậy người Nữ Chân hành lễ với quý tộc Khiết Đan, đều phải bò lui xuống, nếu không có thể khiến đối phương tức giận, từ đó dẫn đến hoạ sát thân.
Triệu Nhan ngồi ở bên cạnh nhìn tên thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan lấy trán chạm đất, dùng cả tay chân bò lui xuống, trong lòng cười lạnh không thôi, đừng thấy bây giờ bộ Hoàn Nhan cung kính với hoàng đế Liêu Quốc đến vậy, nhưng ai có thể ngờ đến, mấy chục năm sau chính đám người Nữ Chân bị người Khiết Đan khinh thường này, lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt Liêu Quốc, một năm sau lại diệt Bắc Tống, chỉ còn lại Nam Tống thủ được tiểu triều đình Lâm An kéo dài hơi tàn.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Triệu Nhan không khỏi giương lên một nụ cười lạnh, tuy rằng hắn không thích Liêu Quốc, nhưng so ra, hắn lại càng căm hận đám người Nữ Chân dã man này hơn, đặc biệt là nghĩ đến hành động của Nữ Chân sau khi đánh Khai Phong, càng khiến hắn vô cùng đau lòng, bây giờ nếu hắn đã xuyên đến, vậy thì tuyệt đối không thể để đám người Nữ Chân có thêm cơ hội quật khởi nữa!
Đợi sau khi tất cả mọi người đều tặng xong lễ vật, thọ yến cuối cùng đã chính thức bắt đầu, âm nhạc vang lên, vũ nữ múa vô cùng vui thích, rượu ngon món ngon cũng lần lượt được mang lên, sau đó tất cả mọi người đều thoải mái chè chén, trên đại điện đâu đâu cũng vui mừng, thoạt nhìn cũng có vài phần cảnh tượng thịnh thế, đây cũng khiến Gia Luật Hồng Cơ vui vẻ đến cười lớn, tự mình say mê đó là nguyên nhân tạo nên loại không khí náo nhiệt này.
Tuy nhiên nếu so ra, Triệu Nhan và Triệu Húc lại có chút lo lắng đề phòng, bởi vì bọn họ biết phụ tử Gia Luật Trọng Nguyên rất có thể sẽ nhân lúc cử hành thọ yến phát động chính biến, chỉ là bởi vì thọ yến cử hành trong 3 ngày, cho nên Triệu Nhan bọn họ cũng không biết phụ tử Gia Luật Trọng Nguyên định trong ngày nào phát động chính biến?
Lại nói tiếp, trong ba ngày thọ yến này, Triệu Húc và Triệu Nhan cũng chỉ cần ra mặt trong lúc tặng thọ yến vừa nãy, thời gian còn lại đều ăn chơi vui đùa, cho dù là lặng lẽ rời đi cũng không có người biết, cho nên Triệu Nhan và Triệu Húc đã dự định sẵn từ sớm, chỉ cần phụ tử Gia Luật Trọng Nguyên không phát động chính biến trong ngày đầu tiên, vậy thì sáng ngày thứ hai họ liền lặng lẽ rời đi, miễn cho mình rơi vào cảnh nguy hiểm.
Cũng chính vì có dự định trên, cho nên khi yến tiệc vừa mới bắt đầu, Triệu Nhan và Triệu Húc liền thầm cầu nguyện ở trong lòng, hy vọng phụ tử Gia Luật Trọng Nguyên ngàn vạn lần đừng phát động chính biến trong hôm nay. Ngoài ra từ khi yến hội vừa bắt đầu, lực chú ý của hai người họ điều luôn đặt trên người của Gia Luật Trọng Nguyên ngồi ở không xa, chỉ là hiện giờ đối phương đang cười nói với những người ở xung quanh, thoạt nhìn không hề có chút ý muốn tạo phản.
Tuy nhiên cho dù là vậy, Triệu Nhan và Triệu Húc cũng không dám lơ là chút nào, bởi vì bọn họ biết, Gia Luật Niết Lỗ Cổ bởi vì bị thương nên cũng không tham gia thọ yến, vả lại y mới là người dốc sức chủ trương Gia Luật Trọng Nguyên tạo phản, bởi vậy chỉ cần Gia Liệt Niết Lỗ Cổ ở đó, người của Gia Luật Trọng Nguyên bất cứ lúc nào cũng có thể xông đến.
Lại nói vận khí của Triệu Nhan và Triệu Húc không tệ, ngày thọ yến đầu tiên kéo dài đến khi kết thúc cũng không phát hiện bất cứ điểm dị thường nào, Triệu Nhan và Triệu Húc nhìn Gia Luật Trọng Nguyên bị người khác chuốc không ít rượu, say đến hồ đồ, sau đó bị một vài cung nhân đỡ xuống, đây cũng khiến họ thở phào, Gia Luật Trọng Nguyên quả thật là đã uống không ít rượu, hơn nữa bộ dạng cũng không giống giả say, nếu vậy, hôm nay có lẽ không phải là ngày y phát động chính biến, nếu không ít nhất y cũng phải duy trì tỉnh táo.
Tuy nhiên mặc dù Gia Luật Trọng Nguyên đã rời khỏi, nhưng thọ yến vẫn tiếp tục như cũ, dựa theo an bài của Liêu Quốc thọ yến ba ngày này ngày nào cũng bắt đầu từ lúc bình minh, kéo dài đến nửa đêm canh ba mới kết thúc, hiện giờ tuy rằng sắc trời bên ngoài đã tối, nhưng cách canh ba vẫn còn dài lắm, hơn nữa bởi vì không ít người đều uống đến sau ngà ngà, khiến thọ yến càng thêm náo nhiệt, đặc biệt là những quý tộc Liêu Quốc và thủ lĩnh bộ lạc, phong độ cực lực duy trì lúc trước sớm đã không còn lại gì, người nào người nấy uống đến ngã trái ngã phải, hành vi phóng túng, không ít người đều không chỉ ở trong bàn rượu của mình nữa, mà nhấc bầu rượu đi khắp nơi tìm người đấu rượu, cũng có người bắt đầu lắc lư ca hát theo tiếng nhạc, kết quả là lúc nhảy được một nửa, ‘rầm’ một tiếng say ngã trên mặt đất, sau đó được người khác kéo xuống nghỉ ngơi.
- Quý tộc Liêu Quốc tuy rằng nhiều năm học tập lễ nghi Trung Nguyên chúng ta, đáng tiếc rốt cuộc cũng không có nội tình của mình, lúc thường trước mặt người khác thoạt nhìn cũng ra dáng, nhưng vừa uống say liền lập tức khôi phục nguyên hình, hiện giờ đám quý tộc Liêu Quốc này cũng không có gì khác biệt nhiều so với đám thủ lĩnh bộ lạc rồi.
Lúc này Tô Thức tiến gần bên tai của Triệu Nhan và Triệu Húc nói nhỏ, trong ngữ khí cũng mang theo vài phần khinh thường, nếu là thọ yến của hoàng đế Đại Tống, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng hỗn loạn như những gì ở trước mắt này.
- Ha ha, điều này cũng đúng, năm ngoái lúc thọ yến của phụ hoàng, cũng là đại yến bách quan, nhưng cuối cùng tuy rằng người say cũng rất nhiều, nhưng nếu không phải là ngâm thơ, thì là thảo luận phong nguyệt, ngoại trừ một số ít sứ tiết các nước, đích thật không có màn vừa múa vừa hát như đám quý tộc Liêu Quốc.
Triệu Húc nghe đến đây cũng gật đầu tán đồng, tuy rằng y ở mặt ngoài vẫn luôn lễ kính có thừa với Gia Luật Hồng Cơ và đám quý tộc Liêu Quốc, nhưng kỳ thật trong lòng lại có chút khinh thường đối phương, bởi vì trong cái nhìn của y và Tô Thức, Liêu Quốc dù gì cũng là do dị tộc lập ra, tuy rằng quốc lực mạnh hơn Đại Tống, nhưng trong xương cốt vẫn có hơi thở của lũ dã thú.
Đối với cảm giác văn minh ưu việt mà Tô Thức và Triệu Húc biểu hiện ra, Triệu Nhan lại không có cảm giác gì đặc biệt lớn, thậm chí hắn cảm thấy yến hội ở trước mắt của Liêu Quốc này cũng không tệ, ít nhất là vô cùng náo nhiệt, còn về yến hội bên kia Đại Tống, Triệu Nhan cũng không phải là không thích, mấu chốt là tuy rằng hắn thuộc được mấy bài thơ, nhưng nếu cùng người khác thảo luận thi từ, vậy tuyệt đối sẽ bị bại lộ, bởi vậy nếu cho Triệu Nhan chọn, hắn nguyện chọn một yến hội không có thi từ.
Trong lòng Triệu Nhan và Triệu Húc có tâm sự, lúc trước bởi vì muốn giám thị Gia Luật Trọng Nguyên cho nên mới không rời đi trước, lúc nãy nhìn thấy Gia Luật Trọng Nguyên cũng uống say rồi, hai người họ lại nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý bọn họ, cho nên sau khi thương lượng một hồi, hai người quyết định bây giờ cũng rời đi, sau đó trở về thương lượng chuyện ngày mai rời đi như thế nào.
Mặt khác đối với Tô Thức vẫn chưa hề hay biết sự tình, lúc trước là do lo lắng y không cẩn thận để lộ ra ngoài, tối nay cũng cần nói mọi chuyện với y, thế là dưới tình huống này, Triệu Nhan và Triệu Húc kéo Tô Thức đứng dậy định rời đi. Nhưng cũng ngay chính lúc này, bỗng nghe thấy bàn kế bên truyền đến tiếng tranh cãi ồn ào, ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng hô thảm thiết, giống như là có người đánh nhau, mà khi Triệu Nhan quay đầu lại nhìn, thì lại có chút kinh ngạc rồi dừng bước.
...
----------oOo----------