- Thế nào, có phải có tin vui hay không?
Triệu Nhan vẻ mặt khẩn trương hỏi, mấy ngày nay, Gia Luật Tư cảm giác không thèm ăn uống, nhìn đến thịt đều muốn phun ra, Triệu Nhan trong lòng liền vui vẻ, không nói gì liền lôi kéo nàng đến nơi của Cổ Thiên Kiệt, giúp Gia Luật Tư bắt mạch, cả Hoàn Nhan bộ lạc cũng chỉ có Cổ Thiên Kiệt hiểu y thuật.
Chỉ thấy Cổ Thiên Kiệt cũng không để ý sự kích động của Triệu Nhan, mà rất nghiêm túc giúp Gia Luật Tư bắt mạch, sau đó cười khổ lắc đầu nói:
- Chỉ sợ quận vương người phải thất vọng, Gia Luật tiểu nương tử chỉ vì không hợp với thức ăn, khiến cho tâm trạng không phấn chấn thèm ăn uống, có thể nguyên nhân là do ở tộc Hoàn Nhan đa phần đều phải ăn thịt, nên trong thời gian này Gia Luật tiểu nương tử nên ăn món gì đó nhẹ nhàng như hoa quả chẳng hạn.
Nghe được một hồi hiểu nhầm Triệu Nhan cũng không lộ ra vẻ mặt gì, trước đây hắn căn bản nghĩ để Gia Luật Tư mang thai là chuyện rất dễ dàng nhưng đã qua hai tháng, Gia Luật Tư cũng chưa có dấu hiệu gì của việc có thai làm Triệu Nhan hết sức sốt ruột, hôm nay mới thấy đối phương có dấu hiệu lại không nghĩ chẳng vui được bao lâu.
Nhìn bộ dạng thất vọng của Triệu Nhan, Gia Luật Tư nhẹ nhàng cầm tay của hắn, trong ánh mắt lộ ra thần sắc an ủi, làm cho Triệu Nhan mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lập tức hướng Cổ Thiên Kiệt nói lời cảm tạ, rồi cùng Gia Luật Tư trở về chỗ ở.
Lúc này đang lúc hoàng hôn, Tô Thức và đám người Chu Đồng ra ngoài săn thú cũng đã trở về, hơn nữa còn mang theo một con hươu lớn, xem sừng hươu to lớn trên đầu nó hẳn là một con hươu tráng niên, đây là một con mồi vô cùng khó có được nên Chu Đồng và Tô thức ba người đều hết sức cao hứng, khi Triệu Nhan trở về thấy bọn họ đang đem xẻ thịt hươu, thịt nào ngon thì làm thành thịt khô, còn lại một chút thì bỏ vào nồi nấu chín làm bữa tối nay.
Triệu Nhan nhìn qua cũng tiến lên hỗ trợ, tuy nhiên đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được một trận hỗn độn thanh âm chạy bộ, sau đó chỉ thấy Hặc Giả mang theo một đội hơn trăm người Nữ Chân đem bọn họ vây lại một chỗ, hơn nữa trên tay mỗi người đều là cung tên dao rựa, thoạt nhìn đằng đằng sát khí, đặc biệt Hặc Giả có khuôn mặt giận dữ nhìn về phía đám người Triệu Nhan, ánh mắt tựa như muốn cắn người.
Triệu Nhan và đám người Tô Thức cũng hết sức khiếp sợ, trong đó Chu Đồng lập tức nhặt vũ khí hộ vệ xung quanh Triệu Nhan, mà Triệu Nhan liền đem Gia Luật Tư kéo qua ngăn nàng sau lưng mình, Tô Thức liền tiến lên đối với Hặc Giả nói:
- Hặc Giả, chúng là quý khách của bộ tộc Hoàn Nhan, vì sao ngươi lại mang binh đến vây chúng ta?
- Hừ, các ngươi hiện tại đã không còn là khách quý của Hoàn Nhan bộ lạc, bởi vì các ngươi đã lừa gạt ta!
Không đợi Hặc Giả hồi đáp, lại nghe có tiếng người khác, sau đó cả đám người Nữ Chân tách ra một đường, chỉ thấy vẻ mặt giận dữ của Hặc Lý Bát đi từ bên ngoài vào!
- Hoàn Nhan đầu lĩnh, không phải ngươi đi Hoàng Long phủ cùng Liêu quốc làm cuộc giao dịch sao, vì sao bỗng nhiên trở về. Hơn nữa vì sao lời ngươi nói bổn vương nghe không hiểu?
Triệu Nhan nhìn Hặc Lý Bát đột nhiên trở lại, mà mình lại không nhận được bất cứ tin tức gì, điều này làm hắn có cảm giác gì đó không ổn.
- Nghe không hiểu?
Chỉ thấy Hặc Lý Bát lúc này cười lạnh một tiếng, vung tay lên, chỉ thấy phía ngoài đi vào vài người, mà khi Triệu Nhan nhìn đến kẻ cầm đầu sắc mặt liền đại biến, vì hắn có nằm mơ cũng không ngờ, Pha Thứ Thục vốn hẳn là đã chết rồi lại xuất hiện tại nơi này.
- Quận vương điện hạ đã lâu không gặp, chỉ là tại hạ nghĩ không ra, ngày đó trên thọ yến, lúc nào thì chúng ta nói qua chuyện kết minh?
Chỉ thấy Pha Thứ Thục nhìn vẻ mặt Triệu Nhan mỉm cười hỏi, trên thọ yến gã chỉ mang thân phận đặc phái viên hèn mọn mà tham dự, mà Triệu Nhan là một vị hoàng tử Đại Tống, cao cao tại thượng, nhưng bây giờ đối phương lại rơi vào tay minh, điều này làm gã có một loại khoái cảm phiên giang đảo hải, tình thế xoay chuyển.
Triệu Nhan nhìn Pha Thứ Phục, tuy rằng hết sức khiếp sợ nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo, sau đó tự đánh giá một chút hoàn cảnh xung quanh, liền không để ý đến Pha Thứ Phục mà quay đầu hướng Hặc Lý Bát mà nói:
- Hoàn Nhan thủ lĩnh, ta thừa nhận lúc trước đối với ngươi ta đã nói dối, trên thọ yến ta cũng chưa từng cùng Pha Thứ Thục nói chuyện với nhau, lúc ấy ta bị ngươi kèm hai bên chỉ có thể nói dối để bảo toàn tính mạng, tuy nhiên thân phận của chúng ta đều là sự thật, hơn nữa ta có thể cam đoan với các ngươi, chỉ cần Hoàn Nhan bộ lạc đồng ý, Đại Tống chúng ta vẫn sẽ như cũ viện trợ các ngươi vật tư và cùng các ngươi liên minh đối phó Liêu Quốc!
Sau khi nói xong những lời này, Triệu Nhan vẫn quan sát những nét biến hóa trên gương mặt Hặc Lý Bát, dù sao gã mới là thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ lạc, mặt khác trong lòng cũng cảm thấy may mắn khi Pha Thứ Thục có vẻ không nhận ra Gia Luật Tư, nếu không nàng có thể rơi vào tình thế nguy hiểm.
Hặc Lý Bát cũng không nghĩ Triệu Nhan sẽ sảng khoái thừa nhận lúc trước hắn đã lừa dối mình, cũng càng không nghĩ hắn sẽ đề nghị kết minh ngay lúc này, cẩn thận suy nghĩ có vẻ sự tình đúng như là thế, cho dù Triệu Nhan thực sự lừa mình nhưng có thể kết minh cùng Đại Tống, được Đại Tống viện trợ, đối với Hoàn Nhan bộ lạc chính là chuyện tốt.
- Hừ, nhị ca huynh ngàn vạn lần đừng nghe vị quận vương này nói xằng bậy, Hoàn Nhan bộ lạc chúng ta và Tống quốc cùng Liêu Quốc loạn thành một đoàn, chỉ sợ Tống Quốc không có khả năng đem viện trợ tự vận chuyển lại đây, thậm chí dù Liêu quốc không loạn, vật tư Tống quốc cũng không đến, kết minh chỉ là lời nói để nghe cho vui tai mà thôi!
Pha Thứ Thục lúc này bực tức lên tiếng, gã bình thường hay đi sứ Liêu Quốc cùng các quốc gia khác cũng nắm bắt tình hình, so với những người khác cũng tinh tường hơn, liếc mắt một cái liền nhìn ra cái kết minh Triệu Nhan đề nghị có lỗ hổng.
Tuy nhiên Triệu Nhan đối với chuyện này đã sớm có chuẩn bị, chỉ thấy hắn vô cùng bình tĩnh cười nói:
- Chi tiết việc kết minh cần phải bàn bạc tính toán kỹ càng, tuy nhiên nếu Pha Thứ Thục nhà ngươi đã nói đến thì bổn vương cũng sẽ cho ngươi biết, ta biết phía đông Hoàn Nhan bộ lạc có bộ lạc Trường Bạch Sơn thực lực so với các ngươi không phải là chỉ kém một chút, mà phía đông trường Bạch Sơn bộ lạc chính là biển rộng, thuyền đi biển của Đại Tống ta sớm có thể đến Liêu quốc và Triều Tiên đến vùng duyên hải Trường Bạch Sơn cũng chẳng có vấn đề gì, nên chúng ta có thể mang vật tư liên tục đến đây thông qua đường biển!
Nghe được Triệu Nhan đề xuất vận chuyển vật tư trên biển, làm cho Hặc Lý Bát giật mình, đồng thời trong lòng cũng chấn động, ngay cả chi tiết này Triệu Nhan cũng đã nghĩ đến, xem ra đối phương thực sự muốn cùng gã kết minh. Chỉ tiếc Hặc Lý Bát không biết, Triệu Nhan có thể trong loại tình huống này nghĩ đến thông qua hải vận kết minh là vì lịch sử đời sau Bắc Tống kết minh với người Nữ Chân chính thức là ở trên biển đấy.
Pha Thứ Thục không nghĩ đến Triệu Nhan sẽ đề xuất kết minh trên biển, làm gã có chút không nắm bắt được, vốn nghĩ Triệu Nhan muốn lừa gạt nhị ca, Triệu Nhan hắn là kẻ gian trá, nhưng hiện tại xem ra đối phương đã tính toán thấu đáo, không có ý lừa dối bọn họ.
- Hừ trước đây ngươi dùng lời nói dối để lừa gạt chúng ta, nay bị vạch trần còn nói tự mình thật tâm muốn kết minh, thật sự khó mà tin được!
Hặc Lý Bát tuy rằng tâm động, nhưng cũng không phải là kẻ dễ lừa gạt.
- Hoàn Nhan thủ lĩnh, hiện thế cục ngươi nắm rõ ràng, bên trong Liêu quốc đang có nội loạn, Đại Tống chúng ta không thể cùng Liêu quốc trở mặt, nên biện pháp tốt nhất chính là tìm một người ra mặt thay từ một trong những bộ lạc xung quanh Liêu Quốc, Hoàn Nhan bộ lạc chính là lựa chọn tốt nhất, đây cũng là thời cơ các người quật khởi, nếu bỏ qua cơ hội này các ngươi chỉ có thể giống như bây giờ bị Liêu quốc áp bức, đặc phái viên bị Liêu quốc tùy ý làm nhục, cuộc sống như vậy các ngươi muốn tiếp diễn sao?
Triệu Nhan càng tiếp tục dụ dỗ lên tiếng.
Qua khoảng thời gian ở chung Triệu Nhan phát hiện Hặc Lý Bát là một người dã tâm bừng bừng, việc nắm giữ một bộ lạc đầy quyền lực chưa đủ, thường nghĩ nhiều biện pháp khuếch trương thế lực bản thân, đáng tiếc Hoàn Nhan bộ lạc bọn họ ngay cả việc có cơm ăn cũng là một vấn đề, muốn bộ lạc phát triển không phải chuyện sớm chiều, trừ phi được một cường lực ủng hộ sau lưng.
Nghĩ đến tình huống hiện tại của bộ lạc lại nghĩ đến những phồn hoa náo nhiệt ngoài kia, Hặc Lý Bát cũng tâm động không ít, nhưng gã cũng là người cẩn thận, cuối cùng nói với Triệu Nhan:
- Đại Tống các người thật giảo hoạt, miệng nói toàn đều giả dối, chuyện này ta cần suy xét một chút, các người liền ở chỗ này, không có mệnh lệnh của ta không được ra ngoài một bước!
Hặc Lý Bát sau khi nói xong liền xoay người rời đi, Hặc Giả cùng Pha Thứ Thục liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng bỏ đi, tuy nhiên bọn người Nữ Chân vây quanh Triệu Nhan cũng không có rời đi, mà đem bọn họ vây lại chỗ này, xem ra Hặc Lý Bát không có ra quyết định, Triệu Nhan bọn họ có muốn ra ngoài cũng không được, cũng như đang bị giam lỏng.
Nhìn đến đây, Triệu Nhan cũng nhẹ nhàng thở ra, Hặc Lý Bát dù biết bị mình lừa gạt nhưng không động thủ giết người mà đem bọn họ giam lỏng, chứng tỏ đối phương vẫn hi vọng nhận viện trợ của Đại Tống, đặc biệt Liêu Quốc lại đang nội loạn, chính là thời cơ ngàn năm có một để Hoàn Nhan bộ lạc quật khởi.
- Quận vương giờ nên làm gì?
Nhìn Hặc Lý Bát rời đi, Tô Thức vẻ mặt lo lắng nói, những người khác đều hết sức bất an, đặc biệt Gia Luật Tư vẻ mặt càng thêm tái nhợt làm người ta nhìn có chút đau lòng.