Theo tiếng hô to toàn bộ Hoàn Nhan bộ lạc lập tức sôi trào cả lên, cả trai lẫn gái đều từ trong lều vải chui ra, vột tới trước cửa trại xem, không chỉ trong chốc lát, chỉ nghe cửa trại nơi đó một trận hoan hô, ngay sau đó mấy chiếc xe ngựa từ ngoài trại bị đẩy vào mà trên xe chất một đống cao cao đầy đầu người.
Vừa sáng sớm nhìn mấy xe đầu người máu chảy đầm đìa, Triệu Nhan cũng bị hoảng sợ, nhưng hắn liền nhanh chóng phát hiện những cái đầu đó đều trụi lủi chỉ là sau ót còn giữ lại một ít tóc, vừa thấy cũng biết là người Nữ Chân, sau đó chỉ thấy Hặc Lý Bát cưỡi ngựa dương dương đắc ý tiêu sái sau xe, da lông trên người còn dính không ít máu tươi, càng khiến gã nhìn lộ vẻ dũng mãnh phi thường.
Theo sau Hặc Lý Bát là một đám dũng sỹ Nữ Chân dũng mãnh, chính là những dũng sỹ trước Hặc Lý Bát mang theo tấn công Trường Bạch Sơn bộ lạc, chỉ thấy những người này tuy rằng không ít người bị thương nhưng ý chí chiến đấu sục sôi, một đám giơ cao vũ khí lớn tiếng tru lên, thoạt nhìn giống như một đám dã thú mới về sau cuộc săn mồi.
Đội ngũ cuối cùng là một đám nữ nhân và trẻ nhỏ, mặt khác còn có mấy xe vật tư, những thứ này đều là chiến lợi phẩm của bọn họ, trong đó phần lớn là nữ nhân trẻ tuổi, bởi nếu là các bà cô già thì không có khả năng sinh nở, đối với Hoàn Nhan bộ lạc, căn bản không có gì có giá trị, đứa nhỏ bình thường không cao hơn bánh xe, như vậy không làm được việc, đợi sau này lớn lên liền trở thành Hoàn Nhan tộc nhân.
- Xem ra Hặc Lý Bát lần này thật chiến thắng dễ dàng, không tổn thất số người mang theo, ngay cả người bị thương cũng chẳng nhiều!
Đúng lúc này Triệu Nhan nghe có người mở miệng nói, khi hắn quay qua nhìn lại phát hiện là Cốt đầu đang đỡ phụ thân nàng ra, chính là Cổ Thiên Kiệt.
Nghe lời Cổ Thiên Kiệt nói, Triệu Nhan lại có chút nghi ngờ:
- Ta nghe nói Trường Bạch Sơn bộ lạc tuy không bằng Hoàn Nhan bộ lạc, nhưng không thua kém nhiều, như thế nào lại bị đánh bại nhanh như vậy?
- Hahaha, Quận vương không biết thói quen của người Nữ Chân, khó trách sẽ có chỗ hiểu lầm.
Không nghĩ đến Cổ Thiên Kiệt nghe được lời Triệu Nhan mới cười lớn nói:
- Dựa theo thói quen giao chiến của người Nữ Chân, bọn họ thường sẽ không đối đầu trực diện mà trước tiên tìm ra nhược điểm của địch nhân, rồi tập trung binh lực tấn công mạnh vào đó, chiếm được tiện nghi thì rút đi ngay, không để kẻ thù bắt được. Cho nên Hặc Lý Bát lần trước đem theo người ra ngoài chỉ sợ là đánh lén một cái bộ lạc nào đó, giết nam nhân bắt vài nữ nhân và đứa nhỏ, về phần Trường Bạch Sơn các bộ lạc khác sợ là chưa kịp phản ứng!
Triệu Nhan nghe nói đến đó mới hiểu được, hóa ra Hặc Lý Bát chỉ tập kích một trong số các bộ lạc, mà Trường Bạch Sơn là bộ lạc liên minh, tuy nhiên dựa vào tính cách của Hặc Lý Bát, gã tập kích bộ lạc này có thể chính là bộ lạc trung tâm, không chừng xuất binh vài lần nữa thì toàn bộ Trường Bạch Sơn bộ phận sẽ về tay gã.
Triệu Nhan nhìn Hặc Lý Bát mang theo đội ngũ thắng lợi trở về theo cửa trại bên kia đi tới, lúc này nghe trong lều vải một tiếng vang, đoán chừng Gia Luật Tư trong lều cũng là bị đánh thức, Triệu Nhan trong tay còn bưng điểm tâm chuẩn bị cho nàng, lập tức xoay người đến lền trại, lúc này hắn mới phát hiện Gia Luật Tư đã mặc quần áo xong, muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt.
- Ngoài đó làm gì mà ồn ào như vậy?
Gia Luật Tư nhìn Triệu Nhan tiến vào, vô cùng tò mò hỏi, nàng tuy thích ngủ nướng mùa đông nhưng trái tim nữ nhân bát quái của nàng khiến nàng cam tâm bỏ qua sở thích này.
- Không có gì, chỉ là Hặc Lý Bát đã trở lại, hay là nàng ăn điểm tâm trước đi!
Triệu Nhan cười mở miệng nói, bên ngoài có vài xe đầu người, nếu Gia Luật Tư mà thấy chắc lại bỏ ăn vài ngày.
Nghe được Hặc Lý Bát trở về, Gia Luật Tư hết sức tò mò, đặc biệt nghĩ đối phương mang theo cả ngàn người đi tấn công cái gì Trường Bạch Sơn bộ lạc càng làm nàng hiếu kỳ muốn biết kết quả liền nhoài người xem thử, Triệu Nhan muốn cản mà lại chậm một bước.
- AAAAAA!
Gia Luật Tư thét lên một tiếng thân hình mềm nhũn ngã xuống, bị dọa không nhẹ, may mắn là Triệu Nhan ôm lấy mới không ngã sấp xuống, dù sao từ nhỏ nàng đã ở trong thâm cung, dù so với nữ tử người Hán nữ tử Khiết Đan có lá gan lớn hơn nhưng trong giây lát nhìn thấy mấy xe đầu người máu chảy đầm đìa chắc cũng bị hù không nhẹ.
- Làm ta sợ muốn chết, sao có nhiều đầu người như vậy?
Gia Luật Tư lúc này mới kịp phản ứng, tựa vào ngực Triệu Nhan, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm chặt quần áo hắn, vẻ mặt kinh hoàng, một cái đầu người và một đống đầu người không thể so sánh ha, giống như Triệu Nhan đời sau có thể ăn cơm sau khi giải phẫu thi thể nhưng vừa mới nhìn cũng bị hoảng sợ không kém.
- Phong tục người Nữ Chân là vậy, đánh giặc đều lấy đầu người tính công lao, do đó thường chặt đầu kẻ thù xuống!
Triệu Nhan vỗ về Gia Luật Tư trong lòng, vừa an ủi vừa giải thích, không phải chỉ người Nữ Chân, Tống, Liêu, Hạ tam quốc đề lấy đầu người luận chiến công, chỉ có điều sau đó đều đem họ xử lý sạch sẽ, rất ít khi đem đầu người về chỗ ở như người Nữ Chân, thể hiện chiến công như thế này.
Gia Luật Tư nghe đến đó liền nôn khan vài tiếng, về bữa sáng Triệu Nhan đưa tới cũng không ăn được, càng không có tinh thần liền cởi y phục vào trong lều vải nghỉ ngơi, nhưng tinh thần lại bị kích thích mãnh liệt, biện pháp tốt nhất giờ là đi ngủ.
Thật vất vả mới dỗ được nàng ngủ, Triệu Nhan đem điểm tâm ra ngoài, vừa vặn thấy Chu Đồng và Cốt Đầu đang ăn cơm, sức ăn của Chu Đồng vô cùng lớn, từ trước đến nay đều là kẻ ăn cuối cùng, Cốt Đầu thì đang chiếu cố phụ thân nên bọn họ thường là người cuối cùng ăn xong.
Triệu Nhan thấy vậy liền ngồi xuống cùng nhau ăn, nhưng đúng lúc này, chỉ thấy trên đường có mấy đứa trẻ Hoàn Nhan bộ lạc vừa đánh nhau vừa chạy náo loạn, dưới chân còn có cái gì đó, trong đó có một đứa nhỏ cường tráng nhất đem cái kia đá văng ra ngoài, vật đó lăn tới bên này, dưới chân bọn họ hiện ra một bộ mặt con người.
Lúc này mới phát hiện đó là một cái đầu người, chỉ thấy người này tuổi không lớn, chừng hai mươi tuổi, mũi và môi đều bị đá rơi, hai mắt trợn to, thoạt nhìn càng dữ tợn.
Mắt thấy cái đầu người dưới bàn ăn, ba người đang ngồi không ai nhúc nhích, Cốt Đầu thuở nhỏ đã trưởng thành ở Hoàn Nhan bộ lạc, đối với những thứ này nhìn quen rồi, không chừng trước kia đã từng chơi qua, Chu Đồng thì không cần phải nói, gã là người tập võ, lại sống trong quân, nằm ngủ trong đống thi thể còn không có cảm giác nói chi là đầu người, về phần Triệu Nhan, ở tiền thế hắn có thói quen giải phẫu, thậm chí hắn còn nhạy bén phát hiện dưới cái bàn dù chủ nhân cái đầu còn sống tướng mạo cũng không thể nào đẹp lắm.
Mấy đứa nhỏ đá đầu người không ngờ đầu người chui đến gầm bàn Triệu Nhan, nhất thời bị dọa đều đứng ven đường, muốn tiến lên lấy nhưng lại có chút không dám, dù sao Triệu Nhan có thân phận gì, bọn chúng là trẻ con đều biết, cho nên bình thường Hoàn Nhan bộ lạc có rất ít người bén mảng đến.
Triệu Nhan cũng chẳng nhìn tới những đứa trẻ này, hắn tự mình ăn điểm tâm, thẳng đến sau khi ăn xong, chỉ thấy giữa chúng có một đứa trẻ cường tráng đi ra, nhìn qua thấy mặt tròn mắt nhỏ, mắt híp, miệng rộng mũi tẹt, một gương mặt người Nữ Chân điển hình, một đứa trẻ lớn lên như vậy không lấy gì là vui cho lắm, nhưng xem bộ dạng chắc hẳn là đứa đứng đầu.
- Đại… Đại Tống hoàng tử, có thể.. có thể đem đầu người trả lại cho chúng ta?
Chỉ thấy nam hài ấp úng đi đến trước mặt Triệu Nhan nói vài từ Hán ngữ.
- Ồ, không nghĩ đến ngươi sẽ nói tiếng Hán!
Triệu Nhan kinh ngạc nhìn nó một cái, từ trước đến giờ hắn chỉ thấy Hặc Lý Bát là người Nữ Chân nói tiếng Hán, không ngờ đưa bé này cũng hiểu, nhưng nhìn kỹ mới thấy hai người bọn họ giống nhau.
- Ta.. cha ta là đầu lĩnh bộ lạc, là phụ thân dạy ta tiếng Hán, hơn nữa còn tiếng Khiết Đan, phụ thân nói người Hán và người Khiết Đan đều rất cường đại, cho nên phải hiểu bọn họ, đầu tiên chính là ngôn ngữ!
Đứa bé này lắp bắp nói, Triệu Nhan đoán, đối phương chính là đứa con của Hặc Lý Bát, hơn nữa toàn bộ Hoàn Nhan bộ lạc cũng chỉ có gã là có kiến thức như vậy, không ngờ đã sớm dạy dỗ con mình các loại ngôn ngữ.
- Phụ thân ngươi nói đúng, sau này bộ lạc các người sẽ tiếp xúc với nhiều người Hán, sẽ phải thường nói tiếng Hán, ngươi còn bé như vậy đã làm phụ thân người hao tâm tổn trí bồi dưỡng, xem ra ngươi chính là người kế nhiệm y đi?
Triệu Nhan ha ha cười, trong tiếng cười có một loại ý tứ không rõ ràng.
- A Cốt Đả không phải thủ lĩnh tương lai, phụ thân thích ta nhất, sau này ta mới là thủ lĩnh!
Không đợi đứa bé trước mắt mở miệng, chỉ thấy trong đám nhóc nhảy ra một đứa bé khoảng năm tuổi lên tiếng, nhìn so với đứa trẻ này có chút giống nhau, nghe ý tứ hẳn là một đứa con khác của Hặc Lý Bát.
- Ngô Khất Mãi, ngươi còn không câm miệng ta liền đánh chết ngươi!
Đứa trẻ A Cốt Đả nghe lời đệ đệ nói hung hăng nắm tay hướng về nó uy hiếp.
- A Cốt Đả? Ngô Khất Mãi? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Triệu Nhan nghe tên bọn chúng liền khiếp sợ đứng đó, không ngờ gặp được hai nhân vật này trong tình huống như vậy.
P/s: Hoàn Nhan A Cốt Đả và Hoàn Nhan Ngô Khất mãi là Kim Thái Tổ vừa Kim Thái Tông của đời sau, tuy nhiên lúc này vẫn chưa sinh ra, vì tình tiết cần, Lão Ngư liền để bọn họ xuất hiện trước, mặt khác trong sách cũng có một vài tình tiết hơi khác trong lịch sử thật, tuy nhiên tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết, không phải sách sử thật sự, hy vọng mọi người hiểu cho.