Ngay chính lúc Hặc Lý Bát tràn đầy hy vọng chờ đợi đại sứ Đại Tống ngồi thuyền từ biển đến đây thì không ngờ lại nhận được lá thư thứ 2 của Pha Thứ Thục, chính là đại sứ của Đại Tống và vật chất tuy đến thuyền rồi, nhưng không ra khơi được, vì hải cảng của phương Bắc thường bị đóng băng vào mùa đông, bây giờ những chiếc thuyền đó đều bị đóng băng ở hải cảng, ngoài ra cho dù có ra khơi được thì e là cũng không thể tấp vào bờ biển của bên Hoàn Nhan Bộ, vì ở đây càng gần miền Bắc hơn, bờ sông cũng đông lại thành một tảng băng dày đặc.
Đúng là họa vô đơn chí, đúng lúc Hặc Lý Bát nhận được thông tin thứ 2 đại sứ Đại Tống không thể ra khơi thì bên Hoàn Nhan Bộ bỗng nhiên rơi 1 trận tuyết lớn, nói ra thì khí hậu năm nay rất lạ, mọi năm thì khi vào thu rổi tuyết rơi, nhưng mà năm nay ở Hoàn Nhan Bộ thì đến đông rồi mà không có tuyết, kết quả là lần này bỗng nhiên có tuyết lớn, giống như là mang những trận tuyết mà được chất đống trước đây rơi 1 lúc như vậy, trong chớp mắt thì toàn bộ đất đều phủ đầy tuyết trắng, cả Hoàn Nhan Bộ thì chỉ có thể lạnh run trong thời tiết như thế này.
Triệu Nhan ở trong lều dọn dẹp được 1 khoảng đất trống, ở trên đốt lên 1 ngọn lửa, để duy trì nhiệt độ trong lều vải không bị hạ thấp, Gia Luật Tư ngồi ở trong lòng Triệu Nhan, được hắn ôm chặt lấy, bên ngoài Triệu Nhan còn quấn lấy chăn lông 2 lớp, cũng chỉ có thế mới cảm thấy có chút ấm áp.
Trước đó ăn cơm trưa còn chưa có tuyết rơi, cho đến khi Cốt Đầu rửa hết chén bát thì bầu trời bắt đầu rơi xuống những tảng tuyết lớn, kết quả chỉ sau 1 tiếng, không chỉ dưới đất chất đầy nửa mét tuyết dày, ngay cả khí hậu cũng giảm mạnh, bên ngoài con người vốn không thể đứng được, cho nên bây giờ cả Hoàn Nhan Bộ cũng đã im thin thít, ai cũng trốn vào trong lều sưởi ấm.
Nhưng mà trong lúc này, Triệu Nhan đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, sau đó chỉ thấy Chu Đồng toàn thân tuyết chạy đến bẩm báo: - Quận Vương, trận tuyết này thật sự rất lớn, thuộc hạ phải dọn dẹp đống tuyết ở trên đỉnh lều, nếu không thì e là sẽ bị đống tuyết chèn sập túp lều mất.
- Được, ngoài ra cũng đừng quên giúp Cổ tiên sinh và Cốt Đầu họ dọn dẹp! Triệu Nhan nghe rồi gật đầu. Cổ Thiên Kiệt tê liệt rảnh rỗi, Cốt Đầu lại là 1 thiếu nữ yếu mềm, muốn dọn dẹp túp lều nhất định không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng mà khi lời nói của Triệu Nhan vừa dứt thì Gia Luật Tư trong lòng hắn mở miệng cười và nói: - Lời nói của phu quân có thể nói là thừa rồi, Chu hộ vệ cho dù có quên dọn dẹp túp lều cho mình e là cũng không quên dọn dẹp túp lều cho Cốt Đầu đâu.
Nghe được câu nói giỡn của Gia Luật Tư, Chu Đồng lộ ra vẻ ngại ngùng, thậm chí còn có chút mắc cỡ, điều này khiến cho Triệu Nhan lấy làm lạ, định muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì lúc này Chu Đồng lại hành lễ và đi ra ngoài làm việc, cuối cùng hắn chỉ có hỏi Gia Luật Tư: - Chuyện gì vậy?, hồi nãy nghe lời nói của nàng, giống như là Chu Đồng và Cốt Đầu có tình cảm gì hả?
- Hơ hơ.. phu quân không biết rồi, Chu hộ vệ hình như có ý với Cốt Đầu, hơn nữa Cốt Đầu cũng thích Chu hộ vệ, thậm chí còn len lén nói cho thiếp biết, nói là muốn gả cho Chu hộ vệ, sau này sẽ không lo bị đói, vì Chu hộ vệ có thể săn bắt được nhiều mồi, điểm này thì tốt hơn so với Quận vương người ăn no lại nằm đấy. Gia Luật Tư lúc này lộ ra chút vẻ nghịch ngợm cười nói.
- Này, ta thừa nhận là trên phương diện săn bắt ta thua Chu Đồng bọn họ, nhưng cũng không đến nỗi nói ta ăn không nằm rồi chứ? Triệu Nhan nghe đến đây có chút bất mãn nói.
- Khanh khách, đây không phải là thiếp nói đâu đó, mà là Cốt Đầu tự mình nói đấy, phu quân muốn trách thì trách cô ấy. Gia Luật Tư nghe đến đây cười và nói, cô ấy cũng rất vui khi thấy bộ dạng kinh ngạc của Triệu Nhan.
- Tìm Cốt Đầu? Vậy thôi đi, ta không đến nỗi phải kiếm chuyện với 1 tiểu nha đầu. Triệu Nhan nghe đến đây bất đắc dĩ nói, Cốt Đầu tuy đã 16,17 tuổi, nhưng mà vì từ nhỏ đã lớn lên ở Hoàn Nhan Bộ, cho dù có sự giáo dục của Cổ Thiên Kiệt, cũng chịu ảnh hưởng quan niệm của Hoàn Nhan Bộ, ví dụ trong lòng cô ấy, chỉ cần người đàn ông mang đủ thức ăn về thì mới là người có thể gắn bó với nhau, điểm này thì rõ ràng là Triệu Nhan không so nổi với Chu Đồng bọn họ.
Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Triệu Nhan, Gia Luật Tư lại phát ra tiếng cười như chuông bạc, sau đó lại an ủi hắn nói: - Phu quân đừng quá để ý lời nói của Cốt Đầu, cô ấy là cô gái hoang dã trong rừng, tự nhiên sẽ không có kiến thức, phu quân ở Hoàn Nhan Bộ tuy là mỗi ngày đều không làm gì, nhưng thật ra người cũng lao sức lao lực cho Hặc Lý Bát, vì có phu quân ở đây mới giúp chúng ta an toàn ở chỗ Hoàn Nhan Bộ như thế này, đây mạnh hơn so với Chu Đồng bọn họ rồi.
- Ha ha, câu này ta thích nghe, Tư nhi nàng còn không nói thêm mấy câu cho ta vui nào! Triệu Nhan nghe xong vui mừng cười lớn, tuy lời nói của Gia Luật Tư có chút khoa trương chút, nhưng mà hắn nghĩ là đại bộ phận rất đúng tâm trạng, nhưng mà Gia Luật Tư lại 1 lần bị gương mặt dày của Triệu Nhan chọc cười.
Đúng lúc Triệu Nhan và Gia Luật Tư đang cười thì bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện của Chu Đồng và Hà Lực, sau đó hai người cùng nhau lấy những đống tuyết trên lều vải xuống, vốn dĩ lều vải của Triệu Nhan không phải là rất lớn, hơn nữa đỉnh lều cũng là ở giữa cao và 4 phía thấp, nhanh chóng có thể lấy tuyết xuống, nhưng mà khi đợi đến lấy những tảng tuyết xuống thì Triệu Nhan lại nghe tiếng Chu Đồng và Hà Lực ở bên ngoài chạy qua chạy lại, cũng không biết là làm gì?
Nghe động tĩnh ở bên ngoài, Triệu Nhan cũng cảm thấy kỳ lạ, liền nói mấy câu với Gia Luật Tư, bảo cô ấy ngồi gần đống lửa đừng cử động, còn hắn thì đứng lên và đi ra phía ngoài lều, lúc này hắn mới phát hiện, Chu Đồng và Hà Lực đang dọn những đống tuyết xung quanh lều, còn với Hứa Sơn thì vì bị gãy 1 tay, vết thương chưa lành, cho nên vẫn ngồi trong túp lều.
- Hai người không cần dọn nữa, nhanh chóng đi giúp Cốt Đầu dọn dẹp túp lều đi! Triệu Nhan thấy vậy liền mở miệng nói, đống tuyết xung quanh túp lều đã có gần nửa thước, Chu Đồng họ nghĩ ra tuyết chất đống nhiều quá sẽ làm cho bên trong túp lều lạnh lên, cho nên mới định dọn dẹp, nhưng mà Triệu Nhan lại biết, mấy đống tuyết này có ở xung quanh túp lều, thật ra còn có tác dụng giữ ấm.
Nghe được Triệu Nhan dặn dò, Chu Đồng họ cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, liền gật đầu và rời khỏi, Triệu Nhan lúc này nhìn lên bầu trời, phát hiện lúc này tuyết rơi còn nhiều hơn, những tảng tuyết lớn phủ đầy khắp mặt đất, vượt quá 10 mét thì không thể thấy được rõ những quang cảnh ở xa, xem ra trận tuyết này sẽ không thể ngừng lại trong tức khắc được.
Đúng lúc Triệu Nhan cảm thấy bên ngoài lạnh lẽo, dự định vào bên trong ngồi bên lò sưởi thì bỗng nhiên truyền đến âm thanh "bùm"1 tiếng, đồng thời còn kèm theo một tiếng hét chói tai, hẳn là tiếng của Cốt Đầu, khiến cho Triệu Nhan giật mình, vội vàng đạp lên tuyết chạy nhanh đến túp lều Cốt Đầu đang ở, nhưng phát hiện lều của cha con Cốt Đầu đã sụp đổ, Chu Đồng và Hà Lực họ đang gấp rút cứu người từ trong đống tuyết.
Nhìn thấy hoàn cảnh này, Triệu Nhan cũng không hỏi gì thêm, Chu Đồng cũng bằng tiếng kêu của Cốt Đầu tìm được vị trí của cô ấy, chỉ thấy tay cậu ấy nắm lấy vải da của túp lều, hai tay nhích nhẹ, lại có thể xé vải da cứng rách ra 1 lỗ lớn, Cốt Đầu mặt mày bụi bặm cũng hiện ra. Khi nhìn thấy Chu Đồng, liền khóc gục vào lòng cậu ấy.
Triệu Nhan nhìn thấy Cốt Đầu không sao, liền thở phào nhẹ nhõm, lại nghe tiếng kêu cứu của Cổ Thiên Kiệt trong đống tuyết, khiến cho hắn và Hà Lực liền chạy đến đó, chỉ là đến lúc đó họ mới phát hiện, Cổ Thiên Kiệt và Cốt Đầu đều giống vậy, đều bị túp lều đè lại bên dưới, lúc đó Hà Lực cũng học theo Chu Đồng, nắm lấy túp lều muốn xé ra, đáng tiếc tuy cậu ấy lực lượng không nhỏ, nhưng lại không có chỉ lực và lực cánh tay giống Chu Đồng, cho nên xé hoài không được nên không có xé ra nữa.
May là Cốt Đầu cũng phản ứng lại, vội vàng xin Chu Đồng: - Chu đại ca, mau! Mau đi cứu cha muội, sức khoẻ ông ấy không tốt, bây giờ cũng không biết phải làm sao?
Chu Đồng thật sự là có thiện cảm với Cốt Đầu, vừa nãy thấy túp lều ngã xuống, cả người đều đơ ra, sau đó lại điên lên muốn cứu Cốt Đầu ra, bây giờ thấy Cốt Đầu không sao, mới nhẹ nhõm, nhưng mà cậu ấy cũng biết đây không phải là lúc để nói chuyện tình cảm nam nữ, nhìn thấy Hà Lực xé không nổi túp lều, nhanh chóng chạy qua giúp cậu ấy, và bồng Cổ Thiên Kiệt từ trong đó ra.
- Nhanh đưa họ đến túp lều của ta, trong đó có nước nóng! Triệu Nhan thấy Cổ Thiên Kiệt tuy không có bị thương nhưng mà lại toàn thân run vì lạnh, cho nên liền dặn, đối phương vốn đã mang bệnh, nếu như vì lạnh mà bệnh tình thêm nghiêm trọng thì e là sẽ không qua khỏi mùa đông này.
Nghe được Triệu Nhan dặn dò, Chu Đồng liền bồng lấy Cổ Thiên Kiệt chạy đến túp lều của Triệu Nhan, kết quả là khiến cho Gia Luật Tư ở bên trong giật mình, sau đó Triệu Nhan chạy vào trần thuật tình cảnh lại cho Gia Luật Tư 1 cách đơn giản, sau đó để Chu Đồng bồng Cổ Thiên Kiệt vào gần đống lửa, Gia Luật Tư cũng rót cho ông ấy chén nước nóng, kết quả là ông ta sau khi 2 tay cầm lấy nước mà uống mới cảm thấy đỡ hơn chút, trên mặt cũng có khởi sắc trở lại.
- Chuyện gì thế, ta không phải bảo bọn ngươi đi dọn dẹp đống tuyết sao, tại sao lại làm cho cả túp lều cũng sập luôn vậy? Triệu Nhan lúc này mới có cơ hội để hỏi.
- Quận vương, lần này không trách Chu tiêu ca bọn họ. Lúc này Cổ Thiên Kiệt hồi sức bỗng nhiên nói: - Chủ yếu là túp lều của hạ thần đã sử dụng lâu rồi, khúc gỗ chống đỡ đều bị sâu ăn rồi, hơn nữa tuyết lớn như vậy, kết quả là Chu tiểu ca bọn họ vẫn chưa đến dọn dẹp tuyết trên lều thì lều của hạ thần đã sụp xuống rồi ạ.
- Đúng vậy ạ, không trách Chu đại ca bọn họ, nếu như không có họ kịp thời cứu thì muội e là bị tuyết đè chết rồi. Lúc này Cốt Đầu đang uống nước nói, đang nói lại lâu lâu nhìn sang Chu Đồng, ai cũng có thể nhìn ra được sự quan tâm đó.
- Thì ra là thế, là do ta trách nhầm các ngươi. Triệu Nhan nghe đến đây cũng cười nhìn Chu Đồng và Hà Lực nói, đồng thời cũng ám chỉ Cổ Thiên Kiệt và Cốt Đầu may mắn, túp lều tuy sập, nhưng không có tổn thương gì, cũng coi như là may mắn trong cái xui xẻo.
Nhưng mà trong lúc này, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài tiếng ồn ào truyền đến, hình như cũng là túp lều của người Nữ Chân nào sụp rồi, Cổ Thiên Kiệt nghe được cũng tự nhủ nói: - Trận tuyết này lớn như vậy, cuối cùng cũng không biết sẽ có bao nhiêu người chết trong đống tuyết ở bộ lạc này?